“Thăng cấp Kim Đan nữa à.” Tuyết Lệ Hàn cười, quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, “Sao đây, tiểu tử ngươi chuẩn bị khi nào thì đột phá? Ta thấy trạng thái này của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đúng chứ?”
Vẻ mặt của hắn trở nên trịnh trọng: “Một bước này phải cẩn thận nghiêm túc vào, mục tiêu đặt cao chút, ít nhất cũng phải ngưng tụ ra được một kim đan chân chính!”
Tô Trạch gật đầu: “Chắc trong hai ngày này thôi.”
Mà nơi truyền tới tiếng sấm rền, trong trời đất bỗng xuất hiện một sắc xanh thăm thẳm.
“Những thiên kiêu kia đều ở trong Học viện Chân Long?” Tô Trạch hỏi.
“Ừ, nơi này cũng được coi là sân tu luyện khá tốt, ngoài nơi này thì những nơi khác bọn họ đều chướng mắt hết.” Tuyết Lệ Hàn lại lấy ra một chai rượu nữa.
Tô Trạch nở nụ cười: “Không biết người này là ai, mà gây ra động tĩnh lớn như vậy, trông hú hồn thật sự.”
Nói rồi, trong lòng hắn lại thả lỏng không ít.
Hắn vốn đang lo lắng động tĩnh gây ra trong lúc đột phá quá lớn sẽ khiến những người khác chú ý tới.
Nhưng hiện giờ xem ra, những thiên kiêu này đúng là quá biết cố gắng mà, động tĩnh tạo ra lúc đột phá cũng chẳng hề nhỏ, thế nên hắn không cần lo bản thân quá nổi trội rồi.
Hai người bọn họ tán gẫu, sắc xanh thăm thẳm trong bầu trời bên kia bắt đầu khuếch tán.
Thoáng cái.
Một vùng tia sáng u lam lớn tuôn ra, trông như biến thành một vùng biển lớn mênh mông vậy.
“Ơ, người này được đấy, đi xem thử nào.”
Tuyết Lệ Hàn nhẹ nhàng phất tay.
Tô Trạch cảm thấy hoa mắt, đợi khi hắn phản ứng lại thì phát hiện bản thân đã ở trên bầu trời rồi, vừa khéo quan sát được cả Học viện Chân Long, từ trên này có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên kia.
“Phòng luyện công à?”
Hắn nhìn chăm chú nhìn thì phát hiện đã có rất nhiều giáo viên và sinh viên chạy tới.
Trong còn có một hai bóng dáng quen thuộc.
Một loạt giáo viên có khí tức mạnh mẽ xuất hiện, có hơi căng thẳng lại mong đợi nhìn dị tượng kinh người kia.
Vô số lam quang chuyển vờn, nhanh chóng lan ra, cứ như thể muốn bao trùm cả vùng trời này vậy.
Đột nhiên.
Một luồng ánh sáng êm dịu dâng lên từ trong từ trong biển rộng.
Rõ ràng là trăng tròn!
“Trăng tròn mọc trên biển? Lại là loại dị tượng này, lợi hại thật, tiềm lực của người trẻ tuổi thế hệ này cũng kinh người quá ha!”
Tuyết Lệ Hàn nhìn chăm chú, không ngừng giải thích cho Tô Trạch nghe.
“Bình thường người nào khi đột phá có dị tượng xuất hiện thì đều là thiên tài cực kỳ khủng khiếp, nếu như có thể trưởng thành một cách suôn sẻ thì tương lai sẽ vô cùng sán lạng.
Có dị tượng xuất hiện lúc đột phá Kim Đan, tốt lắm tốt lắm, lại còn là loại dị tượng có đẳng cấp cao như trăng tròn mọc trên biển này nữa chứ, tiểu tử ngươi phải chú ý đấy nhé, thực lực của người này càng về sau sẽ càng mạnh mẽ, có thể sẽ trở thành kình địch của ngươi đó!”
Tô Trạch nhìn trăng tròn phát ra tia sáng kia, đột nhiên nghĩ đến một việc.
Lúc trước khi hắn đột phá tiểu cảnh giới của Trúc Cơ… Những kim quang kia, còn có cự tượng đỉnh thiên lập địa kia, có tính là dị tượng không nhỉ?
Chắc không phải đâu ha…
Hắn khi đó, nếu thực lực tiến bộ “Một chút” là đã có cảnh tượng kinh người xuất hiện, vậy thì hẳn ngày nào cũng phải chui vào rừng cây rồi.
“Không biết thằng nhãi nhà ngươi sẽ có dị tượng gì, lão phu ta thấy có hơi háo hức rồi đấy, chắc sẽ không kém dị tượng trăng tròn mọc trên biển này đâu nhỉ?”
Tuyết Lệ Hàn quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, vuốt chòm râu ngả màu hoa râm, cá gỗ bên hông tung bay theo gió, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Ai biết được.”
Tô Trạch khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Trong vùng đại dương mênh mông, một trăng tròn lơ lửng ở phía trên, ánh trăng êm dịu chiếu rọi xuống, hóa thành những sợi linh khí tinh thuần nhất.
Cùng lúc đó.
Linh khí ở gần đó cũng bị tác động, đổ dồn về phía bên này.
Đại trận Tụ Linh bắt đầu vận chuyển, điên cuồng gom góp linh khí xung quanh!
Vòng xoáy linh khí khổng lồ xuất hiện, lấy một phòng bên trong phòng luyện công làm trung tâm bắt đầu xoay tròn.
Ầm!
Linh khí tràn vào trong đó, phòng ốc nổ tung ngay tức khắc, lộ ra một bóng người ngồi xếp bằng trong đó.
“Là nàng à.” Sau khi Tô Trạch thấy rõ ràng tướng mạo của người này, khẽ nói.
Chính là người phụ nữ mặc đồ trắng lúc trước bị Tiểu Hỏa đánh bại.
Không ngờ nàng lại là người đột phá đầu tiên.
Nhưng không biết nàng có thể ngưng tụ ra kim đan có phẩm cấp gì.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Trương Mục Chi cũng nghe tin chạy tới, nhìn chằm chằm thiên kiêu ở trong dị tượng kia, hình như rất là mong đợi.
Hào quang trên người Đỗ Dao sáng rực, bắt đầu cô đọng kim đan!
Giáo viên và học sinh đều nhìn chằm chằm hết sức chăm chú, không dám bỏ qua mảy may.
Dị tượng đột phá của thiên kiêu cũng không phải thường thấy, có khi cả đời cũng chưa được thấy vài lần.
Song, khi tất cả mọi người nín thở tập trung tinh thần, không dám phát ra chút âm thanh gì.
Đùng đoàng!
Lại một tiếng nổ vang đùng đoàng xuất hiện!
Ở cách gian phòng của Đỗ Dao cũng không xa, một phòng luyện công nổ cái ầm, để lộ ra một bóng người trong đó.
Mọi người cả kinh, nhìn về phía tiếng nổ thì nhận ra thân phận người nọ ngay tức khắc.
Lại là một thiên kiêu Nhân tộc!
Trông dáng vẻ hình như cũng sắp đột phá!
Hào quang chói mắt đột nhiên bùng lên.
Ba mặt trời bay lên từ phía sau lưng hắn, tản ra ánh sáng và nhiệt độ, linh khí dồi dào đổ dồn vào trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt có vô số tia sáng chiếu sáng bầu trời, ngang vai ngang vế với trăng tròn mọc trên biển kia, uy thế không kém nửa phần!
“Kẻ này cũng được phết đấy!”
Tuyết Lệ Hàn nhìn dị tượng mới xuất hiện ở bên kia, gật đầu.
Ngoài phòng luyện công, cả đám giáo viên lẫn sinh viên đều giật cả mình.
Lại có người muốn đột phá!?
Bọn họ nhìn về phía bóng dáng oai hùng ở dưới sự bao phủ của mặt trời kia, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
“Quá mạnh! Không biết bọn họ có thể ngưng tụ ra kim đan có phẩm cấp gì!”
“Trông dị tượng thế này thì ít nhất cũng là chanh đan! Thậm chí có thể là kim đan chân chính!”
“Những dị tượng này đều là dị tượng cấp cao! Có thể ngưng tụ ra chanh đan thượng đẳng nhất đều là dễ dàng, nhưng kim đan thì vẫn còn quá khó, không biết bọn họ có làm được hay không!”
“…”