Tô Trạch nở nụ cười, đưa ngón tay đặt ở trên trán của các nàng .
Truyền và trả lại ở trong nháy mắt hoàn thành.
Bội số trả lại của Tiểu Thanh là mười lần, thu được tu vi năm nghìn năm.
Mà Tiểu Hỏa thì là ba mươi lần, thu được tu vi mười lăm nghìn năm.
Tổng cộng tu vi hai mươi nghìn năm!
Tô Trạch hài lòng gật đầu, hiệu suất trả lại của hai con linh thú Kim Đan đúng là cao!
Kể từ đó, coi như là tạm hóa giải được chút khó khăn vì thiếu tu vi.
“Đi chơi đi.” Tô Trạch phất tay một cái, rồi bản thân xoay người bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Người tu luyện Kim Đan cảnh thật ra có thể tích cốc rồi.
Bây giờ Tô Trạch chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng ăn uống thôi.
Người đẹp, thức ăn ngon v.v… Đều là thứ đáng hưởng thụ ở trong đời người.
Bây giờ hắn không có mỹ nhân làm bạn, thế nên ăn tí món ngon cũng không có gì quá đáng đâu nhỉ?
Kiếm linh trông cũng khá ưa nhìn, đáng tiếc lại không phải người.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa?
Nghe âm thanh thì hình như là giọng của mỹ nữ, đáng tiếc cũng không phải người.
Từ từ.
Đáng tiếc?
“Ôi trời ạ, ta đang nghĩ gì thế này! Quả thực là cầm thú mà!”
Tô Trạch lắc đầu, không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Hắn tập trung tinh thần, rất nhanh đã làm ra một bữa sáng ngon miệng lại tốt cho sức khỏe, hắn bê chén đĩa đi tới ghế salon, vừa ăn vừa xem, vừa châm chọc nội dung phim.
“Thằng cha này đúng là ngựa giống mà! Đến xà tinh ngàn năm cũng không buông tha! Sao các ngươi lại thích xem thể loại này nhỉ!?”
Tô Trạch suýt nữa thì phun thức ăn trong miệng ra.
Một linh hai yêu cứ như bị điếc vậy, không một ai nghe lời của hắn.
“Ê ê ê! Ta cảm thấy tư tưởng, giá trị quan, thế giới quan của các ngươi có vấn đề hết rồi đấy…”
Tô Trạch đứng dậy, chắn ở trước màn hình, vẻ mặt trịnh trọng.
Nhưng đột nhiên.
Hai miếng ngọc bội bên hông lóe lên ánh sáng nhạt, trong đó có một dao động thần niệm truyền ra.
“Đồ nhi, bọn ta trở về rồi.”
Là giọng của Lữ Tranh Đạo, trong còn có một vị trí.
Mày của Tô Trạch nhíu lại, mặt mày lộ vẻ vui mừng.
“Sư phụ ta trở lại, đi xem thử thôi.”
Lúc có việc chính, ba người các nàng vẫn rất nhanh nhẹn.
Chỉ chốc lát sau.
Tô Trạch thu thập xong, xoay người trực tiếp bay ra từ trong cửa sổ.
Nếu không thì sửa cửa sổ của sân thượng thành cửa lớn luôn…
Trong lòng hắn thầm nghĩ, hóa thành lưu quang bay về phương xa.
…
Phía Bắc của Học viện Chân Long.
Có hàng loạt tiểu trang viên tọa lạc.
Nơi này là chỗ ở của giáo sư và giáo sư cấp cao.
Tô Trạch đáp xuống trước một trang viên, đi thẳng theo con đường,chẳng mấy chốc đã thấy hai ông già ngồi bên hồ câu cá.
Hắn bước nhanh tới, hai ông già cũng xoay người lại.
“Tới rồi à.”
“Tới rồi, thưa sư phụ.” Tô Trạch hành lễ với hai vị sư phụ, sau đó nhìn về Tuyết Lệ Hàn hỏi: “Lão Tuyết, thương thế khôi phục thế nào rồi?”
“Tên tiểu tử nhà ngươi, thái độ dành cho hắn một kiểu, cung kính gọi sư phụ, sao tới lượt ta thì lại cứ mở miệng ra là lão, lão, đúng là mất dạy quá mà!”
Tuyết Lệ Hàn mắng, nhưng trên mặt thì lại tràn đầy ý cười.
“Haizzz, sư phụ ta thì sẽ không chạy lúc ta độ kiếp.”
Tô Trạch nhún vai một cái, cười nói.
“Ngươi thì biết cái gì!”
Tuyết Lệ Hàn không biết phản bác thế nào, chỉ đành nói vậy.
Bọn họ gọi Tô Trạch tới, là vì muốn xem thử hắn củng cố thực lực ra sao rồi.
Bây giờ Tô Trạch tới, bọn họ là cường giả Hợp Đạo, hiển nhiên liếc mắt một cái là phát hiện Tô Trạch có thực lực hùng hậu, căn cơ vững chắc, khí tức ổn tới không thể ổn hơn, thế nên cũng yên lòng.
Tô Trạch thấy hai ông già không hỏi gì thì chợt nghĩ đến chuyện linh thú khế ước thứ ba.
Và rồi hắn tới bên cạnh Lữ Tranh Đạo, dựa vào một tảng đá ngồi xuống, hỏi:
“Sư phụ, ngươi biết nơi nào bán linh thú không? Nơi có bán loại linh thú có huyết mạch đặc thù ấy, đương nhiên nếu có bán huyết mạch thần thú thì càng tốt.”
Lữ Tranh Đạo vốn đang thảnh thơi câu cá, nhưng chợt nghe thấy lời của Tô Trạch thì tay run lên, ngay lập tức dọa bầy cá vừa mới tụ lại trong hồ sợ quá chạy mất.
“Ơ hay, đàn cá vừa mới tụ lại xong, lại bị ngươi dọa cho chạy hết rồi kìa.”
Tuyết Lệ Hàn có chút bất mãn nói.
Bây giờ Lữ Tranh Đạo làm gì có hơi đâu đi đấu võ mồm với hắn, quay đầu nhìn về phía Tô Trạch.
“Sao thế? Sao đột nhiên lại muốn tìm linh thú?”
Hắn khẽ cau mày, liếc qua Tiểu Thanh cuốn quanh cổ tay Tô Trạch, còn có Tiểu Hỏa đang nhảy chân sáo trên bãi cỏ nữa.
“Bây giờ hai linh thú khế ước này vẫn chưa thỏa mãn được ngươi sao? Những ngự thú sư khác khế ước với linh thú mới, là vì linh thú ký khế ước sớm nhất của bọn họ đã bồi dưỡng xong rồi.
Ngươi thì không giống thế, hai con linh thú này, trong cơ thể cũng có huyết mạch thần thú, hơn nữa với thiên phú ngự thú của ngươi thì hoàn toàn có thể vẫn luôn bồi dưỡng tiếp mà.”
Lữ Tranh Đạo tưởng Tô Trạch thả mình rồi, có loại ý nghĩ này là không được.
Đạo lý tham thì thâm rất đơn giản, nhưng cũng là chí lý.
Vì vậy.
Lữ Tranh Đạo nói rất là trịnh trọng:
“Bây giờ huyết mạch của bọn nó đã bắt đầu hồi phục rồi, đây không phải là chuyện tốt sao? Chú tâm bồi dưỡng chúng nó thành Yêu Vương thật, như vậy mới là điều đúng đắn!”
“Nếu là ngươi khế ước thêm một con linh thú nữa, lại phải bắt đầu bồi dưỡng, chắc chắn sẽ làm mất rất nhiều thời gian của người, cái được không bù đủ cái mất!”
Đến Tuyết Lệ Hàn cũng không nhịn được lên tiếng khuyên bảo, giảng một lượt cái lợi, cái hại trong đó.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa nghe thấy đề tài này thì lập tức tỉnh táo tinh thần, trong lòng bỗng dấy lên vài phần cảm giác nguy cơ.
Chủ nhân hắn còn muốn tìm mới tiểu tứ?
Trong bỗng chốc, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa cũng yên tĩnh lại, nhìn Tô Trạch không chớp mắt, muốn biết hắn có thái độ gì.
Song.
Điều làm cho mọi người và đám thú thất vọng chính là, thái độ của Tô Trạch vô cùng kiên định.
Hắn lắc đầu, giải thích: “Sư phụ, đạo lý này ta biết, nhưng mà ta làm như vậy, cũng là đã tính kỹ, đã suy nghĩ đến những vấn đề kia rồi, ta tính cả rồi nên ngươi cứ yên tâm đi!”
Tô Trạch nghiêm túc, ánh mắt kiên định.
Chuyện hệ thống đương nhiên là không có thể nói ra, có đánh chết thì hắn cũng sẽ không nói.
Hơn nữa nói ra thì chưa chắc đã có người tin.