Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Di Chỉ Thiên Đình! Vườn Bách Thú! Trứng Thần Thú?

Chương 210: Di chỉ Thiên đình! Vườn bách thú! Trứng thần thú? Chương 210: Di chỉ Thiên đình! Vườn bách thú! Trứng thần thú?

Thế nên Tô Trạch chỉ đành bày tỏ thái độ của mình ra như thế, nhất định phải tìm được linh thú khế ước thứ ba!

Lữ Tranh Đạo nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, thấy được sự kiên quyết trong mắt của hắn.

Cuối cùng, hắn lựa chọn tin tưởng Tô Trạch.

Suy cho cùng thì xét từ những tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Tô Trạch không giống loại người tham công liều lĩnh lỗ mãng.

Lữ Tranh Đạo gật đầu, quyết định ủng hộ ý nghĩ của Tô Trạch.

“Với thiên phú của ngươi, hiển nhiên là huyết mạch cấp càng cao càng tốt, nhưng loại linh thú lời, cho dù là ta thì cũng không tìm ngay ra cho ngươi được.”

Hắn hơi nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Nếu là việc mà đồ đệ của hắn nhờ hắn làm, vậy thì hắn chắc chắn phải làm tốt nhất.

Mấu chốt nhất chính là lão già Tuyết Lệ Hàn kia còn đang ở bên cạnh nhìn, dù có thế nào thì Lữ Tranh Đạo cũng không muốn để hắn soi mói ra được gì.

Tô Trạch lẳng lặng chờ ở một bên.

Tuyết Lệ cũng rơi vào trầm tư.

Không lâu lắm, đôi mắt của hắn bỗng sáng ngời: “Ta nhớ ra rồi.”

Lữ Tranh Đạo quay đầu đi: “Nhớ tới cái gì?”

“Có một nơi chắc là sẽ có linh thú có độ thuần huyết mạch khá cao!” Tuyết Lệ Hàn hưng phấn nói.

“Ồ? Ta làm ngự thú sư còn chưa biết, một tên luyện kiếm như ngươi mà biết á?”

Hiển nhiên là Lữ Tranh Đạo không tin.

Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt vuốt chòm râu, đáp lời một cách mỉa mai:

“Lão tiểu từ nhà ngươi ấy, đúng là vẫn còn trẻ mà, những nơi khác thì không có, nhưng mà có một chỗ chắc chắn sẽ có!”

Lữ Tranh Đạo có hơi sững sờ, ý nghĩ trong đầu đảo qua rất nhanh, không ngừng tự hỏi rốt cuộc nơi mà Tuyết Lệ Hàn nói là nơi nào.

Tô Trạch nhìn hai ông lão đấu võ mồm, lên tiếng hỏi:

“Tuyết lão đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là nơi nào.”

Sắc mặt Tuyết Lệ Hàn chợt trở nên trịnh trọng nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng nói:

“Di chỉ Thiên đình.”

Lữ Tranh Đạo nghe thấy chữ này thì bật người dậy, giọng nói cũng trở nên chói tai.

“Ngươi tìm được rồi à!?”

Tuyết Lệ Hàn hơi gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Trạch nói:

“Nói ra thì may mà có tiểu tử này, mấy ngày hôm trước độ thiên kiếp mà đúng chứ, khi đó thiên kiếp đã đánh nát rất nhiều tiểu thế giới, mà ta thì vừa khéo phát hiện được một thế giới mảnh vỡ trong đó…”

Tô Trạch không hiểu lắm, nghi hoặc nhìn hai người.

Thiên đình!?

Đây là thứ gì?

Là Thiên đình trong truyền thuyết ở kiếp trước kia sao?

Cho dù không phải, nhưng thế lực dám dùng loại danh hiệu này, e cũng là một thế lực vô cùng mạnh mẽ!

Hơn nữa nhìn phản ứng này của hai ông lão, hình như vô cùng hiểu rõ về tổ chức này thì phải?

Lúc này.

Lữ Tranh Đạo trở nên kích động, túm luôn lấy cánh tay của Tuyết Lệ Hàn, gấp giọng hỏi: “Ngươi chắc chắn bản thân không nhìn lầm chứ?”

Tuyết Lệ Hàn lại gật đầu: “Chắc chắn một trăm phần trăm, tòa Nam Thiên môn đó cả đời này ta cũng không quên được.”

Lữ Tranh Đạo kích động vạn phần, người cũng run rẩy.

Hồ nước ở một bên bắt đầu cuồn cuộn, một con hắc long khổng lồ hiện ra từ trong đó.

Long uy tràn ngập áp bách vô cùng, cá lội trong hồ lập tức bị dọa chạy tứ tán.

Đầu rồng khổng lồ đưa tới bên Lữ Tranh Đạo, âm thanh trầm thấp hùng hậu vang lên.

“Lão Lữ, tìm được nơi đó rồi à?”

Lữ Tranh Đạo hít sâu, đè nén lại sự hưng phấn trong lòng, gật đầu.

Lúc này, Tô Trạch không nhịn được bèn hỏi:

“Sư phụ, Thiên đình này…”

Tuyết Lệ Hàn nhìn thẳng Tô Trạch, trầm giọng giải thích:

“Thiên đình, là vật sở hữu chung của ta và lão tiểu tử này, công pháp của bọn ta đều có truyền thừa từ Thiên đình! Nhưng mà, sau biến cố lớn năm đó, Thiên đình bị hủy, chết rất nhiều người, chỉ còn lại có một số ít người thôi, ví dụ như người như ta cũng chỉ kéo dài hơi tàn ở trên đời này …”

Theo những gì mà Tuyết Lệ Hàn kể, Tô Trạch biết được năm đó Thiên đình mạnh mẽ nhường nào.

“Rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, mà lại hủy diệt được một Thiên đình mạnh mẽ như vậy?”

Tô Trạch thấy rất tò mò.

Tuyết Lệ Hàn lắc đầu: “Không rõ lắm, khi đó ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, sau khi ra ngoài rèn luyện một chuyến trở về thì phát hiện Thiên đình đã bị hủy diệt rồi, không gian cũng sụp đổ, chỉ đành rời khỏi nơi đó.”

Còn Lữ Tranh Đạo thì yên lặng nghe.

Hắn khác với Tuyết Lệ Hàn, truyền thừa trên người đến từ chính cường giả chạy ra từ trong Thiên đình, chỉ biết tới danh tiếng của Thiên đình, nhưng không tự mình thể nghiệm cuộc sống ở đó bao giờ.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc hắn biết vào chỗ trong đó.

“Vườn bách thú vẫn còn sao?”

Lữ Tranh Đạo đột nhiên hỏi.

Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: “Hủy diệt thì hủy diệt rồi, nhưng khi ta độ thiên kiếp, thì có liếc thấy còn một phần kiến trúc khá là hoàn chỉnh.”

“Nơi đó… Có lẽ sẽ tìm được trứng linh thú có huyết mạch thần thú!”

“Không.”

“Cho dù là thần thú thuần huyết chân chính, cũng hoàn toàn có khả năng!”

Giọng điệu của hắn kiên định hơn rất nhiều, nói từng chữ từng câu một.

Tô Trạch thấy có hơi ngờ ngợ, nghĩ tới một loại khả năng.

“Đã nhiều năm như vậy, cho dù là có trứng linh thú thì chắc cũng chết đói rồi chứ nhỉ?”

“Không chắc, vườn bách thú có trận pháp tồn tại, chỉ cần còn có một chút trận văn tồn tại thì sẽ vẫn còn chút hiệu quả.” Lữ Tranh Đạo hưng phấn lên.

Trong sự hưng phấn đó không phải chỉ có mỗi sự hướng về dành cho Thiên đinh, mà còn có cả sự mong đợi về việc có lẽ sẽ gặp được trứng của thần thú.

“Dù có thế nào đi chăng nữa, thì chúng ta cũng đến đó xem thử, biết đâu lại tìm được thứ tốt chứ đúng không?”

Tuyết Lệ Hàn khoát khoát tay, chốt một câu.

Tô Trạch thì không có ý kiến gì, trong lòng hắn vẫn thấy rất là tò mò đối Thiên đình thần bí kia.

“Lúc nào lên đường, để ta chuẩn bị một chút.” Hắn lên tiếng hỏi.

Ai ngờ Tuyết Lệ Hàn vung tay lên: “Còn chuẩn bị cái rắm, bây giờ đi luôn, ta nóng lòng lắm rồi.”

Lữ Tranh Đạo gật đầu, lần đầu tiên hắn đồng ý với ý kiến của Tuyết Lệ Hàn.

Tô Trạch nghe vậy, quay đầu lại hô một tiếng.

Ánh mắt của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa trở nên phức tạp, cảm thấy mỗi một bước bước ra đều thấy khó.

Cuối cùng, Tiểu Thanh trở lại trên cổ tay Tô Trạch, còn Tiểu Hỏa thì trở về trong không gian ngự thú.

Sau đó, Tuyết Lệ Hàn khép ngón tay thành kiếm, vạch một cái trong không gian ở trước mặt.

Ngay tức khắc.

Bình Luận (0)
Comment