Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 211 - Chương 211: Nam Thiên Môn! Bắt Đầu Sưu Tầm

Chương 211: Nam Thiên môn! Bắt đầu sưu tầm Chương 211: Nam Thiên môn! Bắt đầu sưu tầm

Một khe không gian hẹp dài xuất hiện ở trước mắt mấy người.

Trong đó là hư không vô tận, một vùng tối mịt, một vùng hư vô.

Nhưng thỉnh thoảng sẽ có những mảnh vỡ thế giới bay qua.

Lữ Tranh Đạo phất tay tản ra một vùng ánh sáng nhạt, bảo vệ Tô Trạch.

“Còn nhớ rõ tọa độ không gian không?” Trước khi đi vào, Lữ Tranh Đạo hỏi một câu để xác nhận.

Tuyết Lệ Hàn trừng mắt, râu mép vểnh lên nói: “Có muốn đi không đây, không đi thì thôi.”

Lúc này Lữ Tranh Đạo mới yên tâm đi vào.

Tô Trạch theo sát phía sau, tò mò nhìn hư không tối đen ở xung quanh.

Đây là thế giới của cường giả từ Hóa Thần trở lên.

Chỉ có đạt tới Hóa Thần cảnh thì mới có thể sống sót được ở trong này, hơn nữa tìm được tọa độ không gian, không đến nỗi bị lạc ở trong đó.

“Đi thôi.”

Tuyết Lệ Hàn nói một câu xong.

Trước mắt Tô Trạch trở nên mơ hồ, vô số lưu quang xuất hiện, nhanh chóng xẹt qua bên cạnh hắn.

Từng tiểu thế giới xuất hiện ở giữa đường.

Nhưng phần lớn trong đó cũng đều bị tàn phá rồi, không còn chút dấu hiệu sinh mệnh nào nữa.

Số ít thì còn khá hoàn chỉnh, nhưng bên trong đều là một vùng hoang vu, không có chút giá trị nào.

Tô Trạch nhìn hoa cả mắt, thậm chí còn thấy hơi choáng váng.

Sau một hồi lâu.

Giọng của Tuyết Lệ Hàn bỗng vang lên, trong giọng nói của hắn tràn đầy kích động.

“Đến! Tới Nam Thiên môn rồi!”

Tô Trạch lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy ngay trong trong hư không ở trước mắt, có một cổng lớn cao không biết bao nhiêu chục ngàn mét đang đứng sừng sững ở trong hư không!

Cổng lớn trông đã tàn tạ vô cùng rồi, kết cấu của không ít chỗ đều đã bị hư hao, lại còn có vô số vết kiếm vết đao hằn ở mặt ngoài.

Ở chính giữa cổng lớn có treo một tấm hoành phi, phía trên viết ba chữ bằng ký hiệu kỳ lạ.

Mà điều kỳ lạ chính là, mặc dù không biết loại văn tự này, nhưng Tô Trạch vừa nhìn thấy thì trong đầu đã hiện lên hàm nghĩa của từ đó.

Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn cũng hết sức kích động, hai tay đều run rẩy.

“Đi, vào xem thử!”

Lữ Tranh Đạo trầm giọng nói.

Hai ông lão cất bước, một giây sau đã dẫn Tô Trạch vượt qua hư không xuất hiện ở dưới Nam Thiên môn.

Tô Trạch thấy có hơi kỳ lạ, trước mắt rõ ràng chỉ có một cổng lớn mà thôi, thứ gọi là di chỉ Thiên đình ở đâu nhỉ?

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kia của hai ông lão thì hắn đè lại nghi hoặc trong lòng, kiên nhẫn đi theo bọn họ.

Hốc mắt Tuyết Lệ Hàn đỏ hoe, ánh mắt lấp lóe, trong miệng thì thào tự nói, hắn nhớ lại vinh quang trước kia của Thiên đình.

Bọn họ đi suốt một đường, cẩn thận nhìn từng viên gạch, từng miếng ngói ở trên đường.

Tuyết Lệ Hàn đang nhớ lại, Lữ Tranh Đạo và Tô Trạch thì là lần đầu tiên được thấy.

Không lâu lắm.

Ba người bước vào Nam Thiên môn.

Trong giây lát.

Cảnh tượng trước mặt đại biến.

Hư không tôi tăm vô ngần biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một khu kiến trúc mênh mông!

Nhưng mà, bây giờ hầu hết đều đã phế tích rồi!

Trong không khí có linh khí loãng đang trôi, nhưng hoàn toàn không đủ cho người tu luyện dùng để tu luyện.

Trên mặt đất tràn đầy trận văn, nhưng hầu hết đều rách nát tả tơi, mất đi tác dụng.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự huy hoàng của nơi này năm ấy qua quy mô của chúng!

Tuyết Lệ Hàn nhìn thấy một màn trước mắt này, cuối cùng thấy quá bi thương, người hắn lắc lư, là cường giả Hợp Đạo nhưng lại không đứng vững, suýt nữa ngã nhào.

Tô Trạch vội vàng đi lên trước một bước, đỡ lấy hắn.

Lúc này hắn không nói lải nhải, chỉ yên lặng đỡ Tuyết Lệ Hàn.

Trong mắt Lữ Tranh Đạo tràn đầy chấn động, cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thiên đình xưa kia.

Qua một lát, Tuyết Lệ Hàn phất tay một cái: “Thôi không đa sầu đa cảm nữa, làm chính sự quan trọng hơn! Chúng ta tới vườn bách thú xem thử đi!”

Lữ Tranh Đạo không nhìn nữa, gật đầu.

“Grào!”

Ngay sau đó, tiếng rồng ngâm trầm thấp du dương vang lên ở trong phế tích.

Một con hắc long khổng lồ xuất hiện ở giữa không trung.

“Đi thôi.”

Lữ Tranh Đạo nói một tiếng, rồi dẫn Tô Trạch lên trên lưng hắc long.

Tuyết Lệ Hàn khôi phục dáng vẻ ông già cợt nhả kia, xì một tiếng.

“Khoe khoang làm cái gì? Năm đó nơi này đâu đâu cũng có chân long, dám rống bừa là có thể sẽ bị ăn vụt vài roi đấy!”

Hắn lắc đầu, đi ở phía trước dẫn đường.

Tốc độ của cường giả Hợp Đạo cực nhanh, đã vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của Tô Trạch.

Mọi thứ ở phía dưới bị biến thành một đường mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ chúng trông ra sao.

Mặc dù nhanh tới như vậy, nhưng bọn họ vẫn phải đi mất một hồi lâu mới tới nơi.

“Bảo tồn hoàn hảo tới vậy ư!?”

Lữ Tranh Đạo nhìn vườn bách thú trước mặt, thấy vui mừng hẳn lên, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu đi không ít.

Tô Trạch nhìn vườn bách thú ở phía trước, trong lòng thấy kinh ngạc.

Nói là vườn bách thú, nhưng nếu dùng từ thành bách thú để hình dung thì cũng không có gì là quá.

Khu kiến trúc phái trước, bát ngát khôn cùng, thậm chí còn lớn hơn một thành thị của thế giới chính rất nhiều.

Trong đó có không ít kiến trúc, hầu hết đều đã sụp xuống biến thành phế tích, chỉ còn có ít phòng ốc là trông rách nát tàn tạ, nhưng nói chung là cũng coi như hoàn chỉnh!

Hắc long giảm dần độ cao, đáp xuống lối vào.

Tuyết Lệ Hàn bước dài lên trước, bắt đầu cẩn thận kiểm tra tình huống.

Một lát sau.

Hắn vui vẻ nói: “Còn có mấy trận văn vẫn hoàn hảo!”

Lữ Tranh Đạo và Tô Trạch đều thấy vui mừng, đều này có nghĩa là nếu có trứng linh thú hoàn hảo thì có lẽ vẫn còn bảo tồn được!

“Tổng cộng ba nơi, chia nhau đi xem đi, coi như chơi một hồi, lão phu muốn ở một mình.”

Tuyết Lệ Hàn nói, trong mắt toát lên sự u buồn.

Năm đó vườn bách thú này, hắn nhớ có một con tiểu hồ ly rất đáng yêu, chỉ tiếc…

Tô Trạch thì không có ý kiến gì, dù sao chỗ này nói lớn thì lớn, nói không lớn thì cũng không lớn, đối với cường giả Hợp Đạo thì tới lui cũng chỉ trong nháy mắt.

Cho dù gặp tình huống gì thì nhị lão đều sẽ tới kịp.

Tô Trạch thấy có hơi hưng phấn, xắn tay áo, đầu tàu gương mẫu tiêu sái đi vào trong vườn bách thú.

Lữ Tranh Đạo vỗ bả vai của Tuyết Lệ Hàn, nhưng lại bị tay hắt gạt ra.

Bình Luận (0)
Comment