Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 212 - Chương 212: Hồ Huyền Vũ, Sinh Vật Sống?

Chương 212: Hồ Huyền Vũ, sinh vật sống? Chương 212: Hồ Huyền Vũ, sinh vật sống?

“Lão tiểu tử nhà ngươi chú ý một chút, nói ra thì ta còn là tiền bối của ngươi đấy!”

Vẻ u buồn trong mắt Tuyết Lệ Hàn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, trông hắn cứ như con thỏ già giận đùng đùng vậy.

“Ngươi… Không biết phân biệt tốt xấu, không biết người có lòng tốt mà!”

Lữ Tranh Đạo chẳng thèm để ý tới hắn nữua, xoay người đi vào vườn bách thú.

Tuyết Lệ Hàn lấy một chai rượu ra, hừ hừ cũng đi theo vào trong, đi liêu xiêu không nhanh không chậm ở trong đó.

Bên kia.

Động tác của Tô Trạch rất nhanh, cưỡi Tiểu Thanh, hóa thành một luồng thanh quang bay về phía trước, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.

Nếu như có trứng thần thú thật, thì sẽ là chủng loại gì đây?

Thanh quang vạch phá bầu trời.

Tô Trạch ngồi xếp bằng ở trên lưng của Tiểu Thanh, bay nhanh về phía trước.

Sau một hồi lâu.

Tốc độ của Tiểu Thanh giảm dần, từ từ đáp xuống mặt đất.

Trước mặt hắn là một khu kiến trúc tan hoang, trong đó có rất nhiều hồ, nhưng phần lớn đều đã khô cạn.

Có cỏ dại mọc ở bên cạnh hồ, một bên còn có một tấm bia đá được bảo tồn cũng tạm coi là hoàn chỉnh, phía trên khắc ba chữ nhỏ.

Giống với chữ trên Nam Thiên môn.

Mặc dù Tô Trạch không biết loại chữ này, nhưng hắn vẫn hiểu được ý nghĩa trong đó.

Hồ Huyền Vũ.

Tô Trạch thấy vui mừng trong lòng.

Huyền Vũ?

Đó cũng là một thần thú trong tứ đại thần thú, khu vực trước mắt này là khu chuyên môn nuôi dưỡng Huyền Vũ trong vườn bách thú?

Nếu là như vậy, có khi sẽ tìm được một linh thú có nồng độ huyết mạch không tệ.

Thần thú chân chính thì Tô Trạch không dám mơ tưởng, nhưng chỉ cần trong cơ thể có huyết mạch là được.

Hắn cất bước đi vào trong, bắt đầu tìm tòi.

Những gì mà hắn thấy, còn có rất nhiều pho tượng Huyền Vũ đặt ở giữa hồ nước.

Pho tượng điêu khắc trông rất sống động, trông cứ như vật còn sống vậy.

Thậm chí mỗi một pho tượng Huyền Vũ trong hồ đều có dáng vẻ khác nhau, biểu tình tư thế cũng khác nhau nốt, đến những chi tiết nhỏ nhặt cũng được chạm trổ tinh vi.

Tô Trạch nhìn lướt sơ qua, đi về phía mấy kiến trúc bảo tồn khá hoàn chỉnh.

Ngón tay vừa chạm vào một nửa cổng lớn ngả xuống.

Cổng lớn biến thành một đống phấn vụ rồi bay đi mất trong lặng lẽ.

Không biết đã qua bao năm tháng, rất nhiều thứ ở nơi này đã mục nát rồi.

Chỉ có những thứ bằng đá là được bảo tồn khá tốt.

Tô Trạch đi vào bên trong cung điện, lòng bàn chân vừa chạm đất thì bụi đã bay mù mịt.

Bụi bặm trong cung điện bụi dày hơn một centimet lận.

Ở trong bụi bặm, hắn loáng thoáng thấy được rất nhiều mảnh vỡ của vỏ trứng.

Tô Trạch thấy thế thì bèn đi tới phía trước kiểm tra, phát hiện cả vỏ trứng đều là màu đen, trên nó còn có hoa văn rườm rà.

Chỉ tiếc, trên vỏ trứng còn có một lỗ thủng to, có thể thấy được một bộ xương nho nhỏ ở bên trong.

Đã nhiều năm như vậy, bộ xương vẫn còn chưa mục nát, có thể thấy được huyết mạch của sinh vật ở bên trong năm đó mạnh mẽ nhường nào.

Tô Trạch lắc đầu, đặt vỏ trứng xuống, xoay người đi trong cung điện.

Kế tiếp hắn cũng thấy được rất nhiều vỏ trứng, trông cũng có chút bất phàm, hoa văn trên vỏ trứng rất phức tạp.

Nhưng trên cơ bản đều đã bị tổn hại, trên vỏ trứng có một lỗ thủng to, trực tiếp giết chết sinh mệnh ở bên trong.

Chỉ chốc lát sau.

Cả cung điện đều bị hắn lục lọi một lần, nhưng Tô Trạch không phát hiện được thứ gì có ích.

Ngược lại Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa thì lại chơi đùa rất vui vẻ, cầm một khối mai rùa tò mò nhìn.

Tô Trạch đi tiếp vào tòa cung điện khác.

Nhưng hình như tòa cung điện này cũng không phải dùng để gửi trứng thú, trông vẻ giống một đại sảnh nghị sự.

Không có gì bất ngờ, lại không thu hoạch được gì.

Tô Trạch thở dài, cảm thấy lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng hiện thực thì lại tàn khốc.

Rốt cuộc người của năm đó có thù oán gì với Thiên đình, mà đến linh thú còn chưa ra đời cũng không buông tha, đều phá hủy bằng hết. Gần như là diệt cỏ tận gốc.

Hắn tăng nhanh tốc độ, xem một lượt cả những nơi khác.

Cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Tô Trạch cảm thấy khả năng cao là không tìm được rồi, hơn phân nửa là tìm không được, định đi tản bộ trong hồ Huyền Vũ.

Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa bay theo ở giữa không trung, trong móng vuốt cầm vài khối mai rùa, đùa giỡn nhau.

Tô Trạch không nói gì cả.

Nơi này yên ắng, không có một chút âm thanh nào, âm thanh của Tiểu Thanh các nàng làm cho nơi này nhiều thêm chút sức sống.

Tô Trạch đi tới bên mấy cái hồ vẫn chưa khô cạn, tản thần niệm ra, lại phát hiện ngoài một pho tượng Huyền Vũ thì không còn thứ nào có đáng để chú ý nữa.

Những hồ nước khác cũng giống thế, tình huống trên cơ bản thì đều như vậy cả.

Nhưng khi hắn đi tới bên cạnh cái hồ cuối cùng sâu không thấy đáy thì chợt phát hiện thần niệm của bản thân không tài nào xâm nhập vào được.

Mày Tô Trạch nhíu lại, nét vui mừng bỗng xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.

Chuyện khác thường tất có yêu.

Trong hồ nước chắc chắn có thứ gì đó!

Nếu như không có gì thì thần niệm của hắn sẽ không bị cản trở gì mới đúng.

Mặc dù không có sinh vật ở trong đó thì chắc cũng sẽ có bảo vật gì đó ngăn cách được thần niệm!

Không tìm được trứng linh thú, nhưng tìm được một bảo bối cũng được mà ha!

Ôm ý nghĩ như vậy, Tô Trạch gọi Tiểu Thanh tới.

“Sao thế chủ nhân?”

m thanh lanh lảnh dễ nghe vang lên.

“Ngươi có thuật Ngự Thủy mà đúng không? Thử tách nước hồ này ra, xem thử rốt cuộc phía dưới có thứ gì.”

Tiểu Hỏa ở một bên nóng lòng muốn thử nói: “Chủ nhân, thuật Hỏa Cầu của ta cũng có thể, cứ đốt bốc hơi hết số nước này là được.”

Tiểu Thanh trợn trắng mắt, hiển nhiên là sẽ không để Tiểu Hỏa ra tay.

Chỉ trong nháy mắt.

Một luồng thanh quang sáng lên trên người Tiểu Thanh.

Thoáng cái, nước hồ ở trước mặt bắt đầu cuộn trào.

Nhưng, cũng chỉ cuộn trào mà thôi.

Tiểu Thanh là muốn làm nước hồ tách ra từ trung gian, nhưng bây giờ lại thất bại.

“Ơ?”

Nàng thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy chắc là bản thân dùng ít lực quá.

Vì vậy, hào quang trên người nàng sáng chói hơn rất nhiều, biến thành hai bàn tay lớn thò xuống hồ sâu, muốn tách nước hồ ra từ trung gian.

Song.

Nhưng vào lúc này.

Ầm!

Một tiếng trầm đục vang lên.

Thanh quang nổ tung, biến thành một đám quang vũ mảnh lả tả trút xuống mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment