Ngay sau đó, dị biến xuất hiện!
Rầm rầm!
Cả mặt nước giống như sôi trào vậy, vô số bọt nước nổi lên từ dưới đáy hồ sâu.
“Rống…”
Trong tối tăm, hình như có một tiếng rống trầm vang lên trong hư không.
m thanh kia nghe tang thương vô cùng, cứ như thể chủ nhân của nó đã trải qua vô số năm tháng rồi vậy, tràn đầy cảm giác xa xưa.
Ngay sau đó.
Trong cả hồ Huyền Vũ, tất cả pho tượng Huyền Vũ ở đáy hồ đều tỏa ra một hào quang đen nhánh.
Tất cả những trận văn còn tồn tại đều khởi động.
Linh khí trong cả phế tích Thiên đình đều bị hút tới.
Mặc dù hết sức mỏng manh, nhưng số lượng của chúng nhiều.
Vì vậy, trong khoảng thời gian ngắn, linh khí trong hồ Huyền Vũ dày tới cực hạn, môi trường trong đó cũng trở nên mù mịt, trông cứ như cớ sương mù bao bọc vậy.
Mai rùa trong móng vuốt của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa dần phát ra tia sáng, trong có rất nhiều đốm sáng đen xuất hiện, những đốm sáng ấy cấp tốc bay ra, chìm vào trong hồ sâu.
Không chỉ thế.
Có những đốm sáng bay ra từ những bộ xương khô trong vỏ trứng ở bên trong phế tích, chúng cũng bay về phía bên này.
Tất cả những đốm sáng đó đều rơi vào trong hồ nước.
Tô Trạch cùng Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa đều bị biến hóa này làm cho sợ hết hồn.
“Ối mẹ ơi, xác chết vùng dậy à!?” Tiểu Hỏa kinh hoàng kêu một tiếng, ngọn lửa trên người bốc cháy lên.
Nàng vừa dứt lời.
Một giọng nói truyền ra từ dưới hồ nước.
“Tiểu bối, hôm nay là ngày tháng năm nào rồi?”
m thanh trầm thấp khàn khàn, vừa nghe thì đã biết là giọng mà chỉ đại lão mới có.
Mặc dù Tô Trạch thấy khiếp sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.
Trong hồ Huyền Vũ vẫn còn cường giả của trước kia sống sót tới tận giờ!?
Không nên.
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, thì cường giả đã rời khỏi thế giới này từ sớm rồi mới phải chứ nhỉ?
Hoàn toàn đâu cần ở lại chỗ này.
Bỗng Tô Trạch phát hiện ra có gì đó không đúng, nỗi khiếp sợ trong lòng vơi đi rất nhiều.
Tô Trạch vừa muốn nói chuyện, trong bầu trời xa xăm liền truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Một bóng đen khổng lồ xuất hiện, ngay lập tức đi tới bên người Tô Trạch.
Ngay sau đó, một đường kiếm quang vọt ta xa tới.
Lão Tuyết giơ chai rượu lên, lảo đảo tiêu sái đi tới, nhìn như chậm chạp, kì thực chỉ một bước là đã tới gần.
Động tĩnh bên hồ Huyền Vũ lớn như vậy, hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Hai người ngay lập tức đi tới, khi tức cường hãn của Hợp Đạo lặng lẽ tản ra, cộng thêm cả con hắc long khổng lồ kia nữa.
Tổng cộng là ba vị cường giả Hợp Đạo!
Bọn họ không hề che dấu sát khí, cảm giác áp bách ngút trời xuất hiện, cùng phủ xuống hồ nước.
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo cũng rất kích động, cảm nhận được khí tức ở dưới hồ sâu.
“Chẳng nhẽ là vẫn còn người sống sót rồi hay sao?” Tuyết Lệ Hàn lẩm bẩm.
Nhưng rất nhanh thì phản ứng lại.
Nếu như đây là dân bản địa của Thiên đình, chắc chắn sẽ không ngủ đông ở đây.
Có khả năng rất cao là người từ ngoài tới!
Lữ Tranh Đạo cũng nghĩ tới điểm này, sắc mặt hai người đều thay đổi, nhìn về phía dưới hồ nước với vẻ khá là nghiêm trọng.
Tô Trạch ở một bên thấp giọng kể lại chuyện vừa rồi.
Hai ông lão nghe vậy, thì đều đồng loạt tản thần niệm ra.
Nói ra thì cũng lạ.
Bắt đầu từ lúc hai ông lão xuất hiện, thì âm thanh dưới hồ nước bỗng nhiên im bặt.
Hồ nước lại trở nên yên ả, cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng mà sau khi Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn tản ra thần niệm.
Bỗng nhiên hồ nước lại cuộn trào.
m thanh già nua kia lại xuất hiện lần nữa, quanh quẩn bên tai mọi người.
“Tiểu bối, sao ngươi dám vô lễ như thế, đừng có quấy rầy giấc ngủ của ta, cút mau!”
Song.
Đáp lại hắn chỉ có một đạo hừ lạnh.
Tuyết Lệ Hàn nhướng mày, thản nhiên nói: “Giả thần giả quỷ!”
Lời còn chưa dứt.
Vèo!
Một đường kiếm quang lặng lẽ xuất hiện, chém xuống phía dưới hồ nước.
Thoáng cái, một tiếng rắc vang lên, cứ như có thứ gì vỡ ra vậy.
Ầm!
Hồ nước bắn lên vô số bọt nước, nước hồ cuộn trào, kiếm quang sắc bén tột độ kia nổ tung văng tứ tán trong hồ, phá vỡ luôn cấm chế vô hình kia!
“Đậu mòe.”
Cùng lúc đó.
Một tiếng kinh hô truyền ra từ trong hồ nước, âm thanh bình thường hơn rất nhiều, không còn là âm thanh già nua khàn khàn trước đó nữa.
Nước hồ trong phút chốc bị tách ra làm hai, để lộ ra thứ ở phía dưới.
Mấy người nhìn chăm chú thì phát hiện là một quả trứng đen tròn vo.
Vỏ trứng cũng không bóng loáng, phía trên có rất nhiều hoa văn gồ lên, phức tạp rườm rà, thấy không rõ lắm rốt cuộc là thứ gì.
Ánh sáng đen tỏa ra, quả trứng đen kia run run rẩy rẩy bay lên.
Nếu chỉ có một Hợp Đạo thì cũng thôi, nó có thể sử dụng bí pháp để chạy trốn.
Nhưng bây giờ lại là ba vị Hợp Đạo, trong đó lão già này còn là cường giả Hợp Đạo đỉnh phong, hình như còn sắp đột phá tới nơi nữa rồi!
Phát hiện này làm trứng đen từ bỏ luôn ý định chạy trốn.
Ở trong ánh mắt của mọi người, trứng đen bay đến trước mặt bọn họ.
Trong mắt Tô Trạch tràn đầy tò mò.
Một quả trứng đen biết bay biết nói!?
Ngay sau đó, một loạt tin tức xuất hiện ở trước mắt hắn.
Lữ Tranh Đạo ở bên cũng nhìn quả trứng đen, rơi vào trầm tư, như thể đang tự hỏi gì đó.
Mà đúng lúc này.
Một giọng nói mang theo chút nịnh hót truyền ra từ trong trứng.
“Các vị đại ca, xin giơ cao đánh khẽ, ban nãy ta chỉ nói giỡn với các ngươi thôi mà!”
Tuyết Lệ Hàn nhìn chằm chằm và quả trứng đen này, hắn cũng thấy tò mò rồi.
Quả trứng đen này rõ ràng là vỏ trứng của linh thú nào đó.
Theo lẽ thường thì, chỉ cần linh thú vẫn còn ở trong vỏ trứng thì cũng coi là trạng thái chưa ấp nở.
Nhưng quả trứng đen trước mặt này lại nói chuyện được, chứng tỏ sinh linh trong đó đã trưởng thành rồi, nhưng lại không phá vỏ trứng chui ra.
“Ngươi từ đâu tới đây?” Tuyết Lệ Hàn hỏi.
“Không biết.”
Hắc Đản đáp rất là dứt khoát.
Lông mày của Tuyết Lệ Hàn nhếch lên, khép ngón tay thành kiếm, muốn ra tay dạy dỗ quả trứng đen cổ quái này.
“Tiền bối! Ta không biết thật mà! Từ lúc ta có ký ức tới giờ thì đã ở dưới hồ sâu này rồi, xung quanh toàn là cấm chế, nếu ban nãy ngươi không phá vỡ nó thì ta cũng chẳng ra ngoài được!”