Hắn cứ như biến thành một người nhiều lời vậy, trong miệng thì thào tự nói, không ngừng krrt về huy hoàng năm xưa của Thiên đình.
Lữ Tranh Đạo nghe vô cùng chăm chú.
Mà Tô Trạch và Tiểu Thanh thì có hơi lơ đễnh.
Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa, còn có Hắc Đản vừa mới gia nhập xuyên qua trong phế tích, thỉnh thoảng lại lật qua lật lại gạch ngói vụn trên mặt đất, tò mò quan sát.
Hắc Đản rất thức thời, không ngừng lôi kéo làm quen với Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
Cũng không lâu lắm, chị cả với chị hai gọi ngọt sớt.
Nếu tính chuẩn ra thì, tuổi của nó có thể là lớn nhất.
Không ai biết nó đã sinh sống ở trong vỏ trứng bao nhiêu năm.
Vấn đề này Tiểu Thanh đã nhắc tới rồi.
Nhưng Hắc Đản cực kỳ kiên định cho rằng, chỉ khi nó nở thì mới chính thức bắt đầu tính toán tuổi.
Vì vậy, chỉ cần nó không ra khỏi mai rùa thì vĩnh viễn là nhỏ tuổi nhất.
Đối với những lời không biết xấu hổ này, Tô Trạch thấy hơi cạn lời, bỗng nhiên cảm thấy thứ này có hơi không đáng tin rồi.
Hắc Đản rất giỏi tự mình lân la làm quen, thậm chí muốn lôi kéo làm quen với con hắc long kia.
Song, hắc long chỉ lườm một cái thì đã dọa cho nó chạy về rồi.
…
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một lúc lâu sau.
Cuối cùng hai vị cường giả Hợp Đạo cũng đều hồi ức lại hết một lượt.
Tô Trạch nằm luôn lên người hắc long, ngẩn người ánh mắt thẫn thờ.
Chán quá đi mất.
Vốn hắn còn có hứng thú cơ, nhưng dọc đường đi lão Tuyết luôn nói khoác bản thân năm đó thế này thế kia, thế nên hắn cũng chẳng còn tí hứng thú gì nghe nữa.
Khi nghe thấy hai ông lão chuẩn bị về, thì hắn mới phấn chấn tinh thần.
Chỉ chốc lát sau.
Khe không gian xuất hiện.
Mấy người cất bước đi vào trong đó, cuối cùng thì cũng bước lên hành trình trở về.
…
Thế giới Vạn Tộc.
Liên minh Nhân tộc.
Kinh đô.
Học viện Chân Long.
Trang viên bên cạnh hồ, một khe không gian lặng lẽ xuất hiện, có mấy người cất bước đi ra từ trong đó.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đi mau đi, đừng quấy rầy hai người bọn ta câu cá.”
Tuyết Lệ Hàn vừa đi ra thì trong tay đã có cần câu cá rồi, bắt đầu mắc mồi câu rất là thuần thục.
“Ngày mai bắt đầu tu luyện, nhớ tới đúng giờ đấy, chớ có tới muộn!”
Lữ Tranh Đạo chỉ dặn dò đúng một câu như vậy, sau đó thì gia nhập vào trong đội ngũ câu cá.
Tô Trạch đồng ý, xoay người mang theo đám ba linh thú Tiểu Thanh đi.
Vừa ra trang viên, hắn bèn bay thẳng lên trời, quanh người có kim quang vờn quanh, hóa thành một luồng kim quang cấp tốc bay đi.
Chỉ chốc lát sau.
Khu nhà ở dành cho sinh viên.
Tô Trạch bay vào trong nhà qua cửa sổ theo tuyến đường cũ.
Dọc đường đi Hắc Đản đều tò mò quan sát bốn phía, nó thấy rất tò mò với mọi thứ xung quanh.
Hết thảy mọi thứ ở trước mắt đối với nó, trên cơ bản đều là thứ chưa thấy bao giờ.
Vì vậy suốt dọc đường đi nó hô to gọi nhỏ, hỏi đông hỏi tây không ngừng.
May Hắc Đản không hỏi Tô Trạch, làm hắn thấy bớt phiền hẳn.
Vừa vào nhà thì đã có tiếng gõ cửa truyền đến.
Cốc cốc cốc.
Tô Trạch không cần mở cửa cũng biết, chắc chắn là tiểu tử Diệp Thanh kia.
“Làm cái gì đấy? Có để cho người ta yên tĩnh chút không hả?”
Hắn cau mày mở cửa phòng.
Diệp Thanh cười hì hì chui vào, vừa ngẩng đầu thì đã thấy Hắc Đản lơ lửng trong không trung, lập tức kinh ngạc.
“Trạch ca, quả trứng đen này là vật gì thế? Còn biết bay nữa ư?”
“Hắc Đản là từ ngươi được phép nói à!”
Tô Trạch còn chưa nói gì thì Hắc Đản đã điên lên trước rồi.
Chủ nhân gọi mình là Hắc Đản cũng thì thôi, đó là chuyện thường tình.
Mấy vị Hợp Đạo kia gọi vậy cũng không sao cả, đó là đại lão, chính mình tạm thời không phải đối thủ của bọn họ.
Nhưng trước mắt này tiểu tử coi là chuyện gì xảy ra?
Nhưng kẻ này lại dám gọi mình Hắc Đản!
Đúng là cả gan làm loạn mà.
Trông thì cũng chỉ là một thằng tu vi Kim Đan sơ kỳ thôi, mà cũng dám kiêu ngạo như vậy?
Vèo một cái.
Một tia ánh sáng đen xuất hiện.
Hắc Đản trong nháy mắt xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Diệp Thanh.
Cheng!
Tiếng va chạm nặng nề vang dội vang lên.
“Ôi đệch mợ!”
Diệp Thanh kêu đau một tiếng, cảm thấy trước mắt tối sầm, hoa mắt nổ đom đóm, ngay sau đó đầu lại đau chết cha chết mẹ.
Hắn cảm giác mình như bị một cái chùy sắt phang cho một nhát vậy, suýt nữa thì nằm thẳng cẳng ra đất.
Mặc dù Hắc Đản vẫn còn ở trong trứng, không có chiêu trò công kích hắn, nhưng dầu gì thì tu vi cũng cao hơn hắn một bậc, cộng thêm vỏ trứng màu đen cứng rắn cực kỳ nữa, nện vào đầu thì đương nhiên là đau điếng người rồi.
“Gọi anh.”
Giọng điều của Hắc Đản nghe rất là lớn lối, lơ lửng ở giữa không trung, rất là đắc ý.
Đương nhiên Diệp Thanh không chịu kêu, cắn răng nói: “Hắc Đản, ta không tin ta còn không đánh thắng được một quả trứng đen.”
Trong nháy mắt, một cuộc hỗn chiến bùng nổ.
Tô Trạch đứng ở một bên xem cuộc vui.
Hai người này đều tinh lực tràn đầy, bây giờ tiêu hao một chút tinh lực nghe vẻ cũng ổn đấy.
Chỉ chốc lát sau.
Diệp Thanh rút khỏi chiến trường với cái đầu biu lên từng cục từng cục một, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Hắc Đản, hắn không dám tin vào chuyện bản thân còn chẳng đánh thắng được một quả trứng.
“Trạch ca, ngươi tìm ra con quái vật kia ở xó xỉnh nào thế?”
Diệp Thanh vừa dứt lời, thì lại ăn tiếp một hồi giày xéo của Hắc Đản.
Cuối cùng, hắn chẳng nói dược mất câu thì đã cắm đầu chạy ra khỏi nơi này.
Tô Trạch dặn dò hai câu Hắc Đản qua loa, sau đó trở về gian phòng của mình.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ngày đêm luân phiên.
Hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ, trời xanh không mây.
Tô Trạch bò dậy từ trên giường, lúc này hắn chợt nhớ tới hôm nay có cơ hội ba lần truyền, lập tức thấy hơi hưng phấn đi ra cửa.
Quả nhiên, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đã ngoan ngoãn đợi từ sớm.
Chỉ có Hắc Đản ở trong trạng thái không hiểu gìcòn không rõ cảm giác lệ, lăn qua lăn lại ở trên ghế salon mềm mại, còn nghi ngờ hỏi:
“Các ngươi làm gì thế này?”
Tô Trạch vẫy tay, ý bảo nó tới đây.
Mặc dù không biết là làm gì, nhưng Hắc Đản vẫn ngoan ngoãn bay đến trước người Tô Trạch.
Bởi vì Hắc Đản đây là lần đầu tiên được truyền, Tô Trạch quyết định bắt đầu truyền từ nó.