“Ngươi truyền cho ??? tu vi năm trăm năm!”
“Phát động năng lực truyền và trả lại!”
“Đang lựa chọn bội số trả lại lần này!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là năm mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi tu vi hai mươi lăm ngàn năm!”
Khi ngón tay của Tô Trạch đặt ở trên người Hắc Đản, nó vẫn còn đang nói thầm, cảm thấy có hơi khó hiểu.
Nhưng khi ngay sau đó.
Nó bỗng nhiên ngậm miệng.
Một luồng linh lực màu vàng tinh thuần đến cực điểm tràn thẳng vào trong cơ thể của nó, cường hóa thân thể và thần hồn của nó, tăng cường thực lực của nó.
Đây… Đây là truyền!??
Hắc Đản sợ ngây người, người không nhúc nhích, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, nó chẳng rõ có chuyện gì xảy ra nữa luôn rồi.
Chủ nhân này của nó làm cái trò gì thế này?
Sao vừa đi tới là đã truyền linh lực rồi!?
Đây rõ ràng là đốt cháy giai đoạn rồi!?
Theo bản năng, Hắc Đản muốn phun hết những linh lực kia ra.
Song.
Động tác của nó ngay sau đó lại dừng lại.
Không có tác dụng phụ?
Thậm chí còn có chút chỗ tốt nữa?
Bỗng chốc, Hắc Đản không nhúc nhích, rơi vào trầm tư.
Tô Trạch nhìn thấy mấy chữ kia, trong lòng bỗng thấy vui mừng.
Bạo kích năm mươi lần!
Ngay sau đó hắn lại bắt đầu truyền cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm!”
“…”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là sáu mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi ba mươi nghìn năm!”
“…”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là sáu mươi lăm lần!”
“Ngươi thu được tu vi ba mươi hai nghìn lăm trăm năm!”
Mày Tô Trạch cau lên, niềm vui trong lòng càng thêm vơi đầy theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Vận khí hôm nay tốt quá đi mất.
Bội số trả lại của ba con linh thú đều vô cùng cao.
Hắc Đản năm mươi lần, Tiểu Thanh sáu mươi lần, còn có Tiểu Hỏa sáu mươi lăm lần!
Sau một hồi truyền, làm Tô Trạch thu được số tu vi là tám mươi bảy nghìn năm trăm năm!
Tính thêm cả số tu vi mấy ngày hôm trước thu được nữa.
Tu vi còn thừa của bây giờ đã có hơn một trăm tám mươi một ngàn rồi!
Đủ cho Tô Trạch kích hoạt mười mấy hạt giống Long Tượng.
Có thể nói là bội thu.
Tô Trạch rất hài lòng, vỗ đầu nhóm ba thú Tiểu Thanh một lượt.
“Tốt lắm tốt lắm, sau này chủ nhân của các ngươi ta đây phải dựa vào các ngươi cả rồi đó, cố gắng tiếp nhé.”
Sau đó hắn xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị theo Lữ Tranh Đạo tu luyện đạo ngự thú.
Hắc Đản lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hóa thành một luồng ánh sáng đen xuất hiện ở bên cạnh Tiểu Thanh, thấp giọng hỏi:
“Chủ nhân sao thế này? Tại sao lại truyền cho chúng ta?”
Tiểu Thanh lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, dù sao ngươi cứ thu là được.”
Trong lòng Hắc Đản thấy nghi ngờ không thôi, nhưng cũng không dám hỏi thẳng Tô Trạch, chỉ đành tự mình mò mẫm nghĩ ngợi.
Lúc này Tô Trạch đã chuẩn bị ra ngoài, kêu lên đám Tiểu Thanh lên đường.
Lần này là tu hành đạo ngự thú, hiển nhiên là phải mang linh thú khế ước.
Không lâu lắm.
Trong phòng học đặc biệt, Tô Trạch đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái là thấy Lữ Tranh Đạo đứng trên bục giảng.
Cả phòng học lớn như thế cũng chỉ có hai người.
Tô Trạch là không tài nào ngờ được, tu hành ngự thú sư, hầu hết đều là ở trên lý luận.
Nói cách khác, nếu nâng cao năng lực ngự thú của bản thân, vậy thì phải xem nhiều học nhiều, thí nghiệm nhiều mới được!
Thoáng cái, Tô Trạch cảm giác bản thân trở về thời còn đi học.
Chỗ có hơi không giống duy nhất đó là, hắn hoàn toàn buộc phải học bài nghiêm túc, thậm chí còn không được thả hồn lên mây.
Đến đám Tiểu Thanh cũng xuất hiện, ngồi đàng hoàng ở trên ghế ngồi, nghe Lữ Tranh Đạo giảng giải đủ loại kiến thức.
Giờ Tô Trạch cũng biết sơ sơ vì sao ngự thú sư được gọi là nghề nghiệp cần thiên phú nhất rồi lại cũng không cần thiên phú rồi.
Những gì liên quan tới kiến thức thì quả thực là không có hạn chế gì, chỉ cần cố gắng học tập nghiêm túc, thì đều sẽ học được.
Nhưng nếu như thiên phú không tốt, dù có kiến thức ngự thú đầy mình nhưng lại không thể ứng dụng được ra.
Vì vậy, như muốn trở thành ngự thú sư mạnh mẽ.
Vừa phải có thiên phú, vừa phải có thái độ chăm chỉ ham học, chịu được khổ nhọc nữa!
Hai điều này thiếu bất kỳ cái nào cũng đều không được.
Tô Trạch vô cùng yếu kém về phương diện kiến thức này, thậm chí có thể nói là một chữ cũng không biết.
Cách hắn nâng cao thực lực của linh thú, chính là thẳng tay truyền tu vi, làm gì có chuyện lòe loẹt rườm rà vậy chứ.
Nhưng trong những kiến thức mà Lữ Tranh Đạo Đã giảng thì đúng là có rất nhiều điều có ích.
Ví dụ như những kỹ năng: Năng lực cộng hưởng với linh thú này, cộng hưởng thực lực v.v…
Nhưng kiến thức có liên quan tới những kỹ năng này thì lại có hơi phức tạp, trông thành ra rất khó.
Thời gian trôi qua thấm thoắt như thoi đưa, thời gian một ngày như thoáng qua.
Lữ Tranh Đạo ngừng giảng dạy lại, trầm giọng nói: “Những kiến thức này sau khi về phải ôn tập cho kỹ, ngày mai có thời gian rảnh, không có chuyện gì làm thì ngẫm nghĩ thêm về nó, có gì không hiểu thì tới hỏi ta.”
Tô Trạch gật đầu, nhưng cũng không rời đi, hắn đi theo Lữ Tranh Đạo trở về trong trang viên.
“Sao thế?”
Lữ Tranh Đạo sửng sốt.
Tuyết Lệ Hàn cảm nhận được khí tức của Tô Trạch thì xuất hiện ở cửa.
“À thì, hôm nay ta chuẩn bị tu luyện một chút chút, có lẽ động tĩnh sẽ có hơi lớn, mà ta thì không không muốn quấy rầy đến những người khác, nên chỉ đành tới đây thôi, đến lúc đó các ngươi che dấu hộ ta chút nha!”
Tuyết Lệ Hàn cười xòa, khoát tay một cái nói:
“Tu luyện hằng ngày thôi mà? Có động tĩnh gì được cơ chứ, thằng nhãi nhà ngươi bớt làm bộ làm tịch đi, làm bộ cố gắng cho bọn ta nhìn à?”
Tô Trạch trợn trắng mắt.
Lời mà lão Tuyết nói ra chẳng có lời nào là hay ho.
Nhưng tối nay dù có thế nào thì hắn cũng phải ở lại đây cho bằng được.
Suy cho cùng thì số tu vi còn thừa hơn một trăm tám mươi nghìn kia của hắn, kích hoạt nhiều hạt giống Long Tượng trong cùng một lúc, động tĩnh chắc chắn là to chà bá rồi.
Mặc dù sẽ không bằng lúc đột phá lên Kim Đan, nhưng chắc cũng không kém là mấy.
Lúc này, ở nơi xa cho hai bóng người đi tới.
Là Trương Mục Chi và Hà Tuyết Nhi.
Tuyết Lệ Hàn là sư thúc của Trương Mục Chi, hắn tới thăm hỏi chút thì cũng là chuyện bình thường thôi.