Tô Trạch cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, nhưng mà giá trị hồn lực kia là thứ gì?”
Kiếm linh đi tới bàn ăn rồi ngồi xuống, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Đó là năng lượng tinh thần đã đạt được trong thần đàn Tịnh Hồn lần trước, thứ đó còn được gọi là hồn lực.”
“Ui trời.” Tô Trạch nghe vậy thì bèn chậc lưỡi, “Lần trước ngươi nuốt một lèo, cắn nuốt nhiều hồn lực như vậy mà mới chỉ có ba mươi thôi á?”
Kiếm linh gật đầu nói: “Đúng thế, hồn lực vốn thưa thớt trân quý, nếu không thần đàn Tịnh Hồn sẽ chẳng luôn đóng cửa quanh năm như thế.”
Tô Trạch khoát tay: “Không nói tới cái này nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười sáng lạn, đi tới bên cạnh kiếm linh, ôm lấy bả vai trắng nõn mềm mại kia, cười nói:
“Lần này khôi phục được chút ít rồi, thế ngươi có nhớ ra được thứ gì hay không, ví dụ như công pháp cấp A gì đó, hoặc là công phu trên cấp A gì gì đó cũng được, nếu không có thì cho ta một bản đồ kho báu cũng ok, hai ngày nữa ta phải ra ngoài với các sư phụ rồi, tiện đường đi đào bảo tàng luôn.”
Hắn chỉ mải nói, cũng chẳng chú tới khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thoáng cái đỏ bừng lên của người đang ngồi bên cạnh.
Tô Trạch đã bắt đầu nghĩ, đến lúc đó phải chia của với Tuyết Lệ Hàn ra sao rồi.
Sư phụ Lữ Tranh Đạo chắc chắn là sẽ không giành với mình rồi, nhưng mà lão Tuyết thì chưa chắc.
Tô Trạch chẳng hề chú ý tới sự khác thường bên cạnh, lại bắt đầu phỏng đoán về cảnh tượng khí đó.
Nhưng đột nhiên.
Trước mắt lại bỗng xuất hiện một vùng máu đỏ.
Hơn nữa bên hông còn truyền đến những cảm giác nhói đau ê ẩm, không khí xung quanh hình như lạnh lẽo đi rất nhiều, cứ như thể có thứ gì đó khủng bố đã thức tỉnh vậy.
Cuối cùng thì Tô Trạch cũng bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, vừa kéo nhìn thấy ngay khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia của kiếm linh.
Đôi mắt phượng ấy nhìn hắn, bên trong ẩn chứa một chút sự xấu hổ khó che dấu được.
“Giỏi lắm.”
Tô Trạch sợ hãi cả kinh, lúc này hắn mới chú ý tới tư thế của mình không ổn tí nào, thế nên vội vàng nhảy ra, lui về sau hai bước.
Ấy nhưng mà, trên lòng bàn tay vẫn truyền về cho hắn một cảm giác ấm áp mềm mại.
Hắn xoa tay một cái theo bản năng, cứ như đang dư vị lại xúc cảm vừa rồi vậy.
Có một việc hắn thấy rất là kỳ lạ.
Đó là vì sao rõ ràng kiếm linh là khí linh của Trảm Tiên kiếm, dù cho có thể hiện hóa ra thì cũng phải là một hình thái hư ảo mới đúng.
Nhưng cũng không biết tại sao.
Thiếu nữ kiếm linh này lại không giống thế, nàng như có được một cơ thể xác thịt thật vậy, rất là cổ quái.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Tô Trạch có thể tiếp xúc được với kiếm linh.
Xúc cảm vừa rồi kia … Rất là chân thật, cảm giác nên có đều có, một kém tí gì hết, chẳng có gì khác với người thật cả.
Song.
Tất cả phản ứng của hắn đều bị kiếm linh thấy rõ rành rành t, lập tức làm trong đầu nàng hồi tưởng lại một chuyện làm người ta khó mà hé răng nói ra được.
Chuyện là như vậy: “Khó, ta đã thử rất nhiều lần rồi, hoàn toàn không có cái gì hết, các vị cứ thoải mái phát huy trí tưởng tượng đi ha.”
Thù mới hận cũ cùng xuất hiện, lúc này làm trong lòng kiếm linh như dấy lên một ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
Trán Tô Trạch đổ mồ hôi lạnh: “À thì, có chuyện gì thì chúng ta bàn bạc ha, đừng động tay động chân, chớ quên ta là ngươi chủ nhân của ngươi đó.”
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì.
Một luồng huyết quang chói mắt xuất hiện.
Cả gian phòng đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Thoáng cái, mọi thứ lại trở về như lúc ban đầu.
Tiểu Thanh biết thừa tính tình của kiếm linh, thế nên chẳng hề bất ngờ với kết quả này, chỉ cảm thán một tiếng chủ nhân xui xẻo.
Tiểu Hỏa thì lại không rõ lắm, nhưng trong lòng ít nhiều gì thì cũng biết một ít, thế nên bây giờ cũng không nói gì.
Hắc Đản thì lại sợ hãi, một thoáng ban nãy, kiếm linh đã để lộ một vài thứ.
“Oh shit, nàng là thanh kiếm năm đó ư?”
Hắc Đản nói thầm trong lòng âm thầm, ngoan ngoãn đứng ở cạnh Tiểu Hỏa, không dám nói một câu.
Bên kia, Tô Trạch tỏ ra bình tĩnh đi về gian phòng của mình, trên mặt mang theo nét cười.
Ầm.
Cửa phòng đóng lại, phần thân dưới chợt truyền đến một cảm giác mát mẻ, làm Tô Trạch rùng mình một cái.
Hắn vội vàng cúi đầu kiểm tra một phen, phát hiện nhị đệ vẫn còn hoàn hảo không bị thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
…...
Hôm sau.
Tô Trạch tinh thần phấn chấn mở cửa phòng ra, hắn đã chọn bơ đi chuyện của ngày hôm qua.
Ba linh thú khế ước xếp thành một đội chỉnh tề vô cùng, lẳng lặng đứng chờ ở trước cửa phòng.
Tô Trạch cười, duỗi ngón tay ra bắt đầu quá trình truyền của ngày hôm nay.
Vận khí không tệ, ba bội số trả lại lần lượt là hai mươi lần, mười lăm lần, và ba mươi lăm lần.
Tổng cộng thu được số tu vi là ba mươi lăm nghìn năm.
Hắc Đản vui rạo rực bay đi, cảm nhận linh lực đang vận chuyển nhanh trong cơ thể thì tâm trạng rất tốt hẳn lên.
Kiếm linh ngồi ở trên ghế salon xem kịch truyền hình cẩu huyết, mặt mũi lạnh lùng, đôi mi thanh tú hơi nhíu, nhìn là biết là một nội dung cốt truyện khá là máu chó rồi.
Nhưng vào lúc này, ngọc bội bên hông rung lên.
Giọng nói của Tuyết Lệ Hàn xuất hiện ở bên tai.
Sau khi Tô Trạch nghe xong thì nói với chúng linh thú và kiếm linh đang có mặt ở đây:
“Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi, lần này rời đi chắc phải mất một thời gian ngắn, ra ngoài học hỏi kinh nghiệm.”
Ba linh thú nghe vậy thì hoan hô lên, hiển nhiên đã thấy ngột ngạt, nhàm chán lắm rồi.
Kiếm linh cũng không nói gì, xoay người trở về trong Trảm Tiên kiếm.
Thân của trường kiếm khẽ rung, biến thành một luồng huyết quang xuất hiện ở bên hông Tô Trạch.
Tô Trạch cười, nói một tiếng, mang theo linh thú của mình xoay người ra ngoài, chạy thẳng tới trang viên của hai ông lão.
…...
Chỉ chốc lát sau.
Kim quang đáp xuống ở cửa trang viên.
Tô Trạch đi vào trang viên, đi men theo con đường nhỏ bên hồ thì nhìn thấy hai ông già đang ngồi câu cá.
Hiển nhiên là sau khi câu được hai lần thì Lữ Tranh Đạo đã hoàn toàn say mê hoạt động này rồi, cả ngày đều chăm chăm vào câu cá.