Chứ càng không cần phải nói tới cường giả Hợp Đạo trên Hóa Thần nữa.
Không hề cường điệu hóa chút nào, Hợp Đạo chính là thần.
Giờ này khắc này.
Khi chúng cường giả đang ở hội Vô Thường đều đang kinh hồn bạt vía.
Trên lưng rồng có một đầu tóc hoa râm thò ra.
Tuyết Lệ Hàn chào hỏi với người ở phía dưới: “Đừng căng thẳng, bọn ta không có ác ý.”
Tất cả mọi người ở phía dưới đều sắp khóc tới nói rồi.
Đại gia Hợp Đạo của ta ơi, sao bọn ta không căng thẳng cho được cơ chứ!?
Tới một phát tận ba Hợp Đạo!
Con mẹ nó thổi một hơi đã giết chết bọn ta luôn rồi đó!
Nhưng nghĩ đến Hợp Đạo chẳng cần lừa gạt mình làm gì thì tâm trạng căng thẳng của bọn họ cũng vơi đi một ít.
Tuyết Lệ Hàn lôi Tô Trạch ra, cười híp mắt nói: “Đồ đệ của bọn ta rời núi, muốn thử kiếm, vừa hay mượn các vị làm đá thử kiếm luôn, ngoài tu sĩ Nguyên Anh, những người khác đều có thể ra tay.”
Người của hội Vô Thường nghe nói như thế, rồi lại nhìn Tô Trạch một chút, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.
Thì ra là vậy.
Đồ đệ bảo bối của đại lão Hợp Đạo muốn xuất sơn thí luyện, kêu đám bọn họ ra tay, đợi lát nữa chỉ cần giả bộ, làm bộ thua ở dưới tay thằng nhãi kia là được, không phải vấn đề lớn gì.
Tô Trạch nhìn qua đám người ở phía dưới, bất mãn nói:
“Trận thế này của các ngươi, bọn họ dám ra tay à… Ta đã bảo là để một mình ta lặng lẽ tới đây rồi cơ mà.”
“Không sao hết.” Lữ Tranh Đạo khoát tay, hiện hình, trầm giọng nói, “Đợi lát nữa phải ra tay hết toàn lực, người thua dưới tay đồ nhi của ta… Thì không cần sống nữa.”
Giọng nói của hắn lạnh nhạt, giọng điệu rất là bình tĩnh.
Nhưng người ở phía dưới thì lại chợt trợn tròn hai mắt.
“Dạ Yểm Lữ Tranh Đạo!?”
Tuyết Lệ Hàn bọn họ không nhận ra, nhưng Lữ Tranh Đạo thì sao bọn họ không nhận ra cho được!
Vị cường giả thường tới khu phía Tây này, từng tàn sát hết Đô thành của một nước chỉ trong một đêm, hung danh hiển hách, tên của hắn có thể làm trẻ con nín khóc đó.
Lời của hắn nói, không ai không tin.
Nhưng điều kiện này… Khác người quá!
Vừa dứt lời, bọn họ nghe vậy thì đâu dám nương tay nữa, tất nhiên là phải dốc hết sức mình rồi!
Tô Trạch nhìn phía dưới, trong lòng bỗng cảm thán uy phong của Hợp Đạo.
Muốn làm gì thì làm cái đó, đúng là phóng khoáng tiêu sái mà!
Không biết khi nào mình mới thăng cấp được lên Hợp Đạo nhỉ.
Hắn không suy nghĩ nhiều, đánh tiếng với hai ông lão xong thì bay xuống.
Tiểu Thanh nóng lòng muốn thử, hiện hình.
Nó đã không chiến đấu lâu lắm rồi, ngứa tay quá chừng.
Mọi người nhìn thấy Tiểu Thanh, hiển nhiên biết Tô Trạch là ngự thú sư rồi.
Bọn họ dồn lực chú ý lên người Tiểu Thanh, đánh giá từ trong ra ngoài một hồi, âm thầm kinh hãi.
Con giao long này, càng xem thì con mẹ nó càng dọa người.
Mặc dù đều là Kim Đan trung kỳ, nhưng nó lại mang lại cho bọn họ một loại cảm giác cực độ nguy hiểm, cứ như thể giữa hai bên không phải cùng một cấp bậc vậy.
Khó giải quyết!
Vô cùng khó giải quyết!
Cũng rất bình thường, đệ tử của cường giả Hợp Đạo nếu không có chút tài năng gì thì lạ quá.
Một người làn da tái nhợt đi ra.
Trong miệng hắn có hai cái răng sắc nhọn, con ngươi màu đỏ, hiển nhiên không phải Nhân tộc.
“Tộc Huyết Thần?” Tô Trạch tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dị tộc.
Kẻ thuộc tộc Huyết Thần kia gật đầu nói: “Tộc Huyết Thần, Ek, võ giả.”
Tô Trạch cười nói: “Nhân tộc, Tô Trạch, ngự thú sư.”
Đối phương gật đầu, trầm giọng nói: “Nhiều lời thêm vô nghĩa, chúng ta bắt đầu đi.”
Đôi mắt của Ek đầy ngưng trọng, chăm chú nhìn Tiểu Thanh, trên người có hồng quang nhàn nhạt lóe lên.
Hắn rất căng thẳng, hắn buộc phải thắng được cuộc chiến này.
Dầu gì thì nếu thua, sẽ phải ngỏm củ tỏi đó.
Nhất định phải thắng!
Ek không ngừng nói như vậy với bản thân ở trong lòng.
“Nhanh nhẹn lên chút, phía sau mọi người đều đang xếp hàng kia kìa.”
Tô Trạch chỉ thong dong đáp một câu.
Trong lòng Ek thấy có hơi tức giận, người hắn nhoáng lên một cái, nổ thành một đám huyết vụ.
“Huyết Độn!”
Hắn vừa lên thì đã sử dụng độn pháp có tác dụng phụ mạnh nhất.
Đốt cháy tinh huyết của bản thân để đổi lấy tốc độ cực hạn.
Nhược điểm của ngự thú sư là gì?
Cho dù là người bình thường thì cũng biết, chính là bản thân của ngự thú sư!
Chỉ cần kéo gần được khoảng cách với ngự thú sư, thi triển vật lộn gần người, vậy thì trên cơ bản là có thể đánh ngự thú sư tơi tả!
Đây là nhận thức chung của giới tu luyện.
Hành động này của Ek là muốn đột phá xông thẳng đến bên người Tô Trạch, làm cho con giao long kinh khủng không phản ứng kịp, một kích đánh bại Tô Trạch!
Đương nhiên.
Lý tưởng tốt đẹp, thực tế tàn khốc.
Thấy cảnh này, sao Tô Trạch lại không đoán được ý nghĩ của Ek cơ chứ.
Hắn cau mày lại, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười, tay dần hạ xuống, cầm lấy chuôi kiếm của Trảm Tiên kiếm.
Bóng dáng của Ek hoàn toàn biến mất không thấy.
Chỉ có một đám hồng vụ dày đặc xuất hiện, cuồn cuộn tuôn trào, bay nhanh về phía Tô Trạch với tốc độ nhanh tới kinh người.
Với thực lực Kim Đan trung kỳ của hắn, cộng thêm đốt cháy tinh huyết để đổi lấy tốc độ cực nhanh, thanh thế quả thực là có hơi kinh người.
Đám người của hội Vô Thường nhìn thấy một màn này, thì cầm lòng không đặng cảm thán sự quyết đoán của Ek.
Vừa lên đã chọn cách như thế, mặc dù phải trả một cái giá lớn khá lớn, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ vô cùng rõ ràng.
Không thấy đến linh thú khế ước của ngự thú sư kia còn chưa kịp phản ứng gì sao?
Ek cũng nghĩ như thế.
Trong lòng hắn vui mừng, trong huyết vụ lộ ra một tay tái nhợt, chụp mạnh về phía Tô Trạch.
Đương nhiên, hắn cũng biết điểm dừng.
Thua là chết, nhưng nếu như đánh đệ tử của cường giả Hợp Đạo thành trọng thương thì thứ chờ hắn cũng vẫn sẽ là cái chết.
Vì vậy.
Ekert định giữ lại chút lực, mục tiêu cũng không phải bộ vị quan trọng gì, chỉ cần đánh lui đối phương thì đã coi như thắng rồi.
Hồng quang thoáng cái đã tới trước mặt Tô Trạch.
Đã tiến vào phạm vi cận chiến vật lộn!
Đây là tử huyệt của ngự thú sư!
Chỉ cần bị tiếp cận thì phần thắng của bọn họ gần như bằng không.
Ngay lúc khi người của hội Vô Thường và Ek đều nghĩ rằng sẽ đắc thủ.
Song.
Điều làm tất cả mọi người bất ngờ đó là.