Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 228 - Chương 228: Ngự Thú Sư Giỏi Cận Chiến, Hợp Đạo Tung Một Chưởng San Bằng Núi Lớn

Chương 228: Ngự thú sư giỏi cận chiến, Hợp Đạo tung một chưởng san bằng núi lớn Chương 228: Ngự thú sư giỏi cận chiến, Hợp Đạo tung một chưởng san bằng núi lớn

Đột nhiên.

Keng!

Trường kiếm ra khỏi vỏ!

Đột nhiên kiếm quang chói mắt vô cùng xuất hiện!

Vẻ mặt của Tô Trạch bình tĩnh, lạnh nhạt đâm ra một kiếm!

Kiếm pháp cấp B viên mãn, kinh khủng vô cùng.

Kiếm quang trút xuống như một dải ngân hà, cuồn cuồn cuốn tới, đụng thẳng vào hồng vụ kia!

Rầm rầm rầm!

Một loạt tiếng nổ xuất hiện.

Kiếm quang màu bạc ác liệt đến cực điểm, chém tan sạch những sợi huyết vụ li ti kia.

Bịch một tiếng.

Một bóng người bay ngược ra như đạn pháo, trên lan da tái nhợt xuất hiện một loạt vết thương, máu tươi tuôn ra đã nhuộm quần áo của hắn thành màu đỏ chỉ trong nháy mắt.

Nhưng kiếm quang của một kiếm này vẫn chưa toàn bộ tiêu tan, thoáng cái đã đuổi kịp Ek, cũng nuốt trọn hắn luôn.

“A…”

Tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương và đau đớn truyền ra.

Ở bên trong ngân quang lóa mắt ấy, bóng dáng của Ek dần biến mất, kiếm khí lột bỏ máu thịt của hắn từng chút một.

Lạch cạch.

Bộ xương rơi xuống mặt đất, vỡ thành vô số mảnh xương nhỏ ti.

Tô Trạch cầm trường kiếm trong tay, tập trung tinh thần nhìn lại, trong mắt thấy có hơi tò mò.

Diện mạo bên ngoài của tộc Huyết Thần mặc dù khác Nhân tộc một trời một vực, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ xương thì càng rõ ràng sự khác biệt giữa hai tộc.

Biểu cảm trên khuôn mặt của đám người ở hội Vô Thường đều khựng lại chỉ trong nháy mắt.

Một giây trước bọn họ vẫn còn đang cảm thán lựa chọn quyết đoán và chính xác của Ek.

Nhưng một giây sau, một đường bôi kiếm quang đã phá tan suy nghĩ ban nãy của bọn họ chỉ trong nháy mắt.

Trên khuôn mặt của bọn họ tràn đầy cảm xúc không tin nổi, nhìn thiếu niên cầm trường kiếm trong tay kia, trong mắt toàn những cảm xúc phức tạp.

Trong đó có sự khó hiểu, có nghi ngờ, có tức giận, nhưng cảm xúc chiếm thế chủ đạo trong những ánh mắt ấy vẫn là sự khiếp sợ không tài nào che giấu được!

“Con… Con mẹ nó đây là ngự thú sư ư!?”

Bên tai, lời tự giới thiệu mình ban nãy của Tô Trạch giống như vẫn còn đang quanh quẩn.

Trong lòng mọi người thấy chấn động như sông cuộn biển gầm, cứ như thể có hàng tá từ ôi đệch mợ đang lướt ầm ầm qua đầu họ vậy.

Ngự thú sư không dùng linh thú khế ước chiến đấu, ngược lại còn tự mình ra tay?

Hơn nữa điều mấu chốt nhất chính là, còn là dùng kiếm pháp!?

Con mẹ nó chuyện quái quỷ gì thế này!

Sử dụng kiếm pháp thì sử dụng kiếm pháp thôi, sao con mẹ nó kiếm pháp của ngươi còn hùng hổ mãnh liệt tới thế cơ chứ?

Một người của tộc Huyết Thần tu vi Kim Đan trung kỳ, vừa lên đã bị một kiếm giết chết?

Đã thế còn chẳng được toàn nữa, chỉ còn lại có hơn ngàn khối xương?

Thật là không hợp với lẽ thường tí nào.

Mà đúng lúc này.

Trên bầu trời, giọng nói của Tuyết Lệ Hàn truyền đến.

“Tốt lắm tốt lắm, nhưng mà ngươi vẫn chưa khống chế tốt được một kiếm này, dùng quá nhiều lực, có hơi lãng phí rồi đó, lần sau nhớ được muốn chú ý chút.”

Tô Trạch nhìn thoáng cá đống xương rơi đầy đất, trong lòng thấy có hơi không bình tĩnh.

Đây coi như là từ lúc hắn trở thành người tu luyện tới nay, lần đầu tiên giết chết sinh vật giống người, tác động của nó mạnh hơn giết yêu thú không ít.

May mà, lúc trước Lữ Tranh Đạo đã nói cho Tô Trạch nghe về những hành vi của hội Vô Thường.

Đám người này có thể nói là không chuyện ác nào không làm, kẻ nào cũng đều chết cũng không hết tội.

Vì vậy, Tô Trạch rất nhanh làm bản thân bình tĩnh lại.

Sau này loại chuyện này chắc chắn là không thể tránh khỏi, bây giờ thích ứng một chút, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.

Nghe thấy lời của Tuyết Lệ Hàn, hắn ngẩng đầu nói:

“Nếu không lão già người xuống làm mẫu một chút?”

Tuyết Lệ Hàn khoát tay: “Bớt xàm ngôn đi, tiếp tục, cơ hội khó được, đợi lát nữa nhất định phải lĩnh hội cảm giác lúc xuất kiếm cho cẩn thận vào, hay thôi thì ngươi hơi áp chế xuống chút? Thể nghiệm chút loại cảm giác bị áp bách trong lúc nguy cơ sống chết?”

Một già một trẻ thảo luận trắng trợn không coi ai ra gì.

Cuối cùng người của hội Vô Thường lấy lại tinh thần, nỗi kinh hãi trong mắt vẫn chưa tan đi, ngược lại còn ngưng trọng hơn không ít.

Thoáng cái, áp lực của bọn họ trở nên rất lớn.

Vốn cứ tưởng có áp chế về cảnh giới thì có thể cầm chắc thắng lợi trong tay ở tình huống đánh cận chiến.

Nhưng ai mà ngờ được, năng lực cận chiến của ngự thú sư này lại biến thái tới vậy!?

Hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bọn họ!

Chỉ chốc lát sau, không chờ bọn họ nghĩ ra đối sách, Tô Trạch xoay người lại, vẫy tới với đám người của hội Vô Thường.

“Người tiếp theo.”

Bỗng chốc, bọn họ im thin thít.

Không có một tu sĩ Kim Đan nào muốn lên, cũng không có chắc rằng bản thân sẽ thắng.

Chỉ trong nháy mắt.

Một luồng áp lực kinh khủng như núi sập đè xuống người của bọn họ.

Tuyết Lệ Hàn nhìn phía dưới với ánh mắt lạnh lùng, mặt chẳng hề có tí cảm xúc nào.

Ý tứ rất là rõ ràng.

Nếu bây giờ ra tay thì có lẽ sẽ sống lâu thêm được một lát.

Nếu không phải ra tay, vậy thì sẽ chết ngay lập tức!

Bị luồng áp lực này bức ép.

Một tráng hán Nhân tộc đã gần tới Kim Đan hậu kỳ gầm nhẹ một tiếng, thân hình biến mất, nắm chặt hai đấm, đánh về phía Tô Trạch.

Chiến đấu lại lần nữa bắt đầu.

Nhưng rất nhanh đã phân ra thắng bại, phần ngực của tráng hán có thêm một vết thương trông rất dữ tợn, té trên mặt đất, hấp hối, rõ ràng là sống không được bao lâu nữa.

Ánh sáng trong con ngươi của Tô lấp lóe, hắn hồi tưởng lại kiếm pháp ban nãy một cách cẩn thận.

Không thể không nói, kiếm đạo đúng là chỉ có thể tăng nhanh trong chiến đấu, trong giết chóc.

Mấy môn kiếm pháp viên mãn của hắn trước kia, nhờ tu hành kiếm đạo đột nhiên tăng mạnh, có rất nhiều lý giải mới xuất hiện.

Hiện giờ cũng có thể nghiệm chứng luôn, sau khi kết hợp với thực chiến thì tu vi kiếm đạo đang xảy ra biến hóa về chất.

Một tên Kim Đan nữa vọt lên, ánh mắt đỏ bừng, đã rơi vào trong sự điên cuồng sau khi tuyệt vọng.

Trảm Tiên kiếm khẽ rung, kiếm kêu không ngớt.

Kiếm linh rất hưng phấn, chiến đấu đã kích thích sự khát máu mà một thanh lợi kiếm nên có bên trong nàng.

Hơn nữa sau khi đánh chết đối phương, nàng còn có thể cắn nuốt thần hồn của đối phương, bổ sung hồn lực cho bản thân, khôi phục sự khuyết thiếu của bản thân nữa.

Bình Luận (0)
Comment