Sau một lúc.
Tô Trạch từ từ thu lại khí tức, kim quang đầy trời nhanh chóng tiêu tan, cự tượng biến mất không tiếng động.
Tất cả hiện tượng kỳ quái đều biến mất, mọi thứ yên ả lại.
Tô Trạch mở hai mắt ra, con ngươi vàng óng ánh, giống như con ngươi vàng.
Lần này kích hoạt quá nhiều hạt giống Long Tượng, nên trong lúc nhất thời năng lượng trở nên dồi dào rồi tản ra một ít, ngược lại đôi mắt của hắn có chút thay đổi.
Tô Trạch lấy ra một cái gương, thử thu lại nhưng lại thất bại.
Xem ra cần một đoạn thời gian mới có khả năng khôi phục lại như ban đầu.”
“Như vậy thật có chút kiêu ngạo.”
Tô Trạch tự nói thầm.
Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo xuất hiện, nhìn hai con ngươi vàng kia, không khỏi cảm thán.
“Ngươi đã hiểu rõ kiếm ý rồi sao?”
Tô Trạch ừ một tiếng, gật đầu nói: “Vừa mới hiểu rõ.”
Tuyết Lệ Hàn cười, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc lên, rồi trong tay hiện ra cuốn sách cổ.
Bên cạnh ánh mắt của Lữ Tranh Đạo cứng lại, nhìn về cuốn sách cổ trong tay Tuyết Lệ Hàn.
“Cậu nhóc, cầm lấy đi rồi tu luyện cho tốt, đợi ngươi học xong mấy thứ này thì ta sẽ dạy cho ngươi thứ quý trọng nhất.”
Tô Trạch nhận lấy, trước mắt liền hiện ra một số tin tức.
“Kiếm Hoàng Điển, kiếm pháp cấp S!”
Kiếm pháp cấp S!
Vượt qua kiếm pháp Hợp Đạo cảnh!
Nó là kiếm pháp cao cấp nhất trong thế giới!
Nhưng nghe theo ý của lão Tuyết, hắn còn có thứ cao thâm hơn kiếm pháp cấp S này?
Đó là thứ gì?
Trên Độ Kiếp là gì?
Thần tiên sẽ trường sinh bất tử, nhưng người đạt được cấp bậc này đều không sống trong thế giới này mới đúng.
Tô Trạch lắc đầu, không muốn suy nghĩ này nọ.
Bản thân còn cách rất xa với cấp bậc này, bây giờ không phải lúc xem xét việc như thế.
Hắn cất Kiếm Hoàng Điển vào trong túi không gian, cười nói: “Vậy ta phải tranh thủ tu luyện tốt cái này.”
Tuyết Lệ Hàn cười một tiếng rồi sờ hàm râu, tất nhiên không đồng ý với lời nói của Tô Trạch.
Kiếm pháp Độ Kiếp cảnh, bây giờ bản thân tu luyện cũng tốn không ít năm.
Cậu nhóc ngươi muốn chống lẽ trời, cũng cần thêm một khoảng thời gian!
Ngay khi Tô Trạch tiêu hao một lượng lớn tu vi kích hoạt hạt giống Long Tượng.
Phía bên kia.
Kinh đô của Liên minh Nhân tộc.
Học viện Chân Long.
Thời gian cho cuộc tỉ thí chính thức giữa thiên kiêu tộc Huyết Thần và thiên kiêu Nhân tộc đã được quyết định.
Monroe từ trong tòa nhà Hội đồng Trường cao đẳng đi ra, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn đám người nhộn nhịp trên con đường trước mắt không khỏi lộ ra một nụ cười.
Khí tức sống động, sức sống mạnh mẽ, những thứ này đều làm cho tộc Huyết Thần phát cuồng.
Nhưng đó là đối với tộc Huyết Thần cấp thấp.
Giống như Monroe và những thiên kiêu kia, đều đã thoát ly khỏi những thú vui cấp thấp, nhưng cũng không ngăn cản bọn họ thích loại cảm giác này.
Thiếu nữ đứng ở phía sau Viện trưởng của Học viện Chân Long kia chính là một trong những thiên kiêu Nhân tộc sao?
Nghe nói nhân khí rất cao, hầu hết tất cả các Nhân tộc đều biết tên thiếu nữ kia.
Nếu như nàng bị đánh bại thì sợ là mặt mũi Nhân tộc sẽ mất hết.
Monroe có thể nhìn ra thực lực của Hà Tuyết Nhi cũng xem như không tồi.
Nhưng vẫn chưa đủ để trở thành đối thủ của mấy người Anisha bọn họ!
Chỉ là không nhìn thấy Tô Trạch kia, trái lại có chút đáng tiếc.
Nếu có thể nhìn thấy thì sau khi mình trở về sẽ có thể lập ra chiến lược đặc biệt nhằm vào hắn.
Không phải là chuyện lớn gì.
Monroe rất tự tin, đám thiên kiêu của tộc Huyết Thần nhất định có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
Đột nhiên.
Trong đầu Monroe hiện ra một ánh sáng đen, nhớ tới quả trứng đen kỳ lạ lại thần bí lúc trước, khí tức hắn nhất thời chậm lại, cảm thấy hơi căng thẳng.
Thật là xúi quẩy!
Vừa mới đến biên giới Nhân tộc đã gặp phải thằng cha như vậy, đả kích khí thế của bọn nhỏ, quả thực là đáng ghét!
Điều này tương đương với sau khi người một nhà chuẩn bị ổn thỏa, ra ngoài với tâm trạng tốt chuẩn bị đi đạp thanh, kết quả vừa mới ra cửa đã cùng nhau giẫm lên một đống phân chó khổng lồ, làm cho người ta cực kỳ khó chịu!
Cũng may, tên kia không phải bên Liên minh Nhân tộc...
Monroe điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười đi về phía nơi ở của mình và những người khác.
Hắn mỉm cười chào hỏi người qua đường trên suốt đường đi, thể hiện phong thái của quý ông.
Ba ngày sau, thiên kiêu của tộc Huyết Thần là ta sẽ để lại bóng ma không thể xóa nhòa cho người dân trên mảnh đất này!
Trong lòng Monroe thầm nghĩ, bước chân nhanh hơn rất nhiều.
...
Cùng lúc đó.
Bên ngoài hàng triệu dặm.
Tô Trạch nhìn lối vào tiểu thế giới trước mắt, nhất thời có chút ngạc nhiên.
“Đây là?”
Lữ Tranh Đạo biểu cảm lạnh lùng nhìn tiểu thế giới ở giữa, có sát ý nhàn nhạt lưu chuyển ở sâu trong mắt, chỉ là lúc quay đầu nhìn về phía Tô Trạch thì sắc mặt bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
“Ngươi đã quên chuyện ở trong thế giới tháp Trấn Yêu lúc trước rồi sao?”
Tô Trạch lắc đầu: “Làm sao có thể quên được, dù sao ta cũng lấy được Trảm Tiên kiếm từ trên tay Tôn Tu ở nơi đó.”
Tô Trạch từng kể lại cho hai ông lão chuyện này.
Lúc ấy bọn họ cũng không tỏ thái độ gì, nhưng lại ghi nhớ lại chuyện này.
Tuyết Lệ Hàn cười tủm tỉm nói: “Thằng nhóc con của Tôn gia thật là có bản lĩnh, thằng nhóc đó thăng cấp lên Hợp Đạo lúc nào vậy? Là sau khi ta ẩn cư sao?”
Lữ Tranh Đạo ừ một tiếng: “Loại nhãi ranh cấu kết với Yêu tộc này đúng là không cần phải giữ lại, nhưng những thằng cha của viện nghiên cứu kia hình như có tính toán của mình, cố ý cầu chúng ta đừng ra tay...”
Tuyết Lệ Hàn xua tay nói: “Không sao, đây chỉ là một cứ điểm của bọn họ mà thôi, nếu đã trùng hợp gặp phải thì cứ đi vào dạo một chút là được.”
“Tiểu tử, bên trong không có Hóa Thần và Nguyên Anh, ngược lại có không ít Kim Đan, có mấy người thực lực cũng không tệ lắm, ngươi dám đi vào một mình không?”
Hắn cười hỏi Tô Trạch, không chút nào để Tôn gia vào mắt.
Thay vì trả lời câu hỏi này, Tô Trạch hỏi ngược lại: “Nhiều nhất có thể làm được đến mức nào? Đợi lát nữa ta sẽ chú ý chừng mực?”
“Tùy ý ngươi.” Tuyết Lệ Hàn phất phất tay.
Thái độ của Lữ Tranh Đạo cũng như vậy.
Hắn vốn ghét cay ghét đắng loại bán đứng đồng tộc này nên đương nhiên là không có khả năng bảo Tô Trạch hạ thủ lưu tình.