Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 240 - Chương 240: Tiểu Thế Giới Tôn Gia = Tu Vi Nhặt Không (2)

Chương 240: Tiểu thế giới Tôn gia = Tu vi nhặt không (2) Chương 240: Tiểu thế giới Tôn gia = Tu vi nhặt không (2)

Tô Trạch nhẹ nhàng gật đầu rồi xách Trảm Tiên kiếm đi vào trong tiểu thế giới.

Không lâu sau đó.

Ầm ầm!

Ánh sáng của kiếm sáng lên rực rỡ trong tiểu thế giới.

Có tiếng hô lên ngạc nhiên nương theo tiếng nổ lớn truyền ra, rất nhanh lại biến mất ở giữa kiếm khí tung hoành bắn ra bốn phía.

Một lúc lâu sau.

Tô Trạch từ trong đó đi ra, quần áo trên người có chút hư hại.

Có hai người cầm vũ khí bí mật trong tay, phát huy ra một đòn sức mạnh của Nguyên Anh.

Một đòn kia cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ...

Suýt nữa đã trầy xước da của Tô Trạch.

Cũng may tốc độ viên mãn Thiên Bằng Cửu Bộ nhanh khủng khiếp, tránh thoát vị trí trung tâm có uy lực lớn nhất, cũng giết ngược lại.

“Sao lại lâu như vậy?”

Tuyết Lệ Hàn cau mày hỏi.

Kết quả Tô Trạch lấy một rương rượu từ trong túi không gian ra ném tới, tiếp theo lại lấy ra mấy quyển sách cổ đưa cho Lữ Tranh Đạo.

“Được lắm nhãi ranh, ngươi còn cướp sạch kho hàng của bọn họ?”

Tuyết Lệ Hàn nhìn thấy rượu ngon, mặt mày nhất thời hớn hở, dùng sức vỗ bả vai Tô Trạch khen ngợi.

Tô Trạch cười hì hì, giao diện hệ thống trước mắt biến mất im hơi lặng tiếng.

Hai món đồ vừa rồi là hắn cố ý để lại cho hai ông lão.

Mà những bảo vật khác đều đã bị hắn bán tống bán tháo cho hệ thống.

Một chuyến trực tiếp thu hoạch tu vi ba vạn năm, ngược lại thu hoạch không tệ.

“Dạng tiểu thế giới như này có còn không? Hay là chúng ta lại đi thêm mấy cái nữa? Ta cảm thấy đánh hội đồng cũng có thể gia tăng thực lực?”

Tô Trạch hơi chờ mong hỏi.

Lữ Tranh Đạo lật lật sách cổ trong tay, giữa hai hàng lông mày lạnh lùng tràn đầy nhu hòa, nghe vậy thì cười nói: “Như vậy rất tốt.”

Vết nứt không gian lập tức xuất hiện.

Có Hợp Đạo dẫn đường, trong nháy mắt đã có thể vượt qua ngàn vạn dặm, tìm được tiểu thế giới Tôn gia quả thực là dễ như trở bàn tay.

Tô Trạch rất vui vẻ.

Mặc dù mệt mỏi một chút, nhưng thu hoạch thực sự không tệ.

Tôn gia là một trong bát đại gia tộc của Liên minh Nhân tộc, tiểu thế giới dưới sự kiểm soát nhiều vô kể, phần lớn trong đó đều là tiểu thế giới ẩn chứa vật chất đặc thù, giá trị liên thành, giá trị thu hồi rất cao.

Bởi vậy, tu vi còn thừa của Tô Trạch đang nhanh chóng gia tăng.

Có hai Hợp Đạo ở đây, tự nhiên là sẽ không để cho người Tôn gia truyền tin tức ra ngoài.

Thậm chí sau khi bị Tô Trạch cướp bóc, còn có thể giữ nguyên trạng một thời gian, không để tin tức tiểu thế giới xảy ra chuyện truyền ra ngoài.

Có tiểu thế giới rất nhỏ, thậm chí còn không bằng một huyện thành nhỏ, đồ đạc ở trong đó không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể có thu hoạch tám chín ngàn năm.

Có tiểu thế giới rất lớn, cường giả trong đó rất nhiều, còn có nhà kho chuyên dụng, thu hoạch tương ứng sẽ nhiều hơn rất nhiều.

Chỉ là quá trình sẽ hơi rắc rối, thỉnh thoảng sẽ có người lấy ra một pháp bảo, phát huy sức mạnh đáng kinh ngạc vượt xa bình thường.

Tô Trạch vừa thấy đau khổ lại vừa vui vẻ, đối mặt với ánh sáng rực rỡ khủng bố kia, cơ thể liên tục né tránh, cuối cùng đánh bại bằng một kiếm.

Sau đó là phân đoạn thu hoạch vui vẻ.

Trong ánh mắt tuyệt vọng bi phẫn của hàng trăm đôi mắt, Tô Trạch mở cửa bảo khố ra, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi lên mặt hắn làm cho biểu cảm của hắn biến hóa thất thường, cuối cùng biến thành một nụ cười tươi.

“Các đồng chí vất vả rồi, những nỗ lực của các ngươi không uổng phí, ta sẽ tiếp nhận bảo vật nơi này, cảm tạ những lao động vất vả của các vị trong quá khứ!”

Tô Trạch quay đầu cười phất tay, lập tức quay đầu đi vào bảo khố, xuyên qua giữa các kệ hàng.

Nơi hắn đi qua phảng phất như châu chấu quá cảnh, không còn một gốc cây ngọn cỏ, ngay cả những chiếc kệ làm bằng thép đặc biệt cũng bị thu hồi làm tu vi.

Thế giới trước mắt hắn đương nhiên đã bị từng hàng tin tức thu hồi lấp đầy.

Đã không còn là tiếng bước chân của mình quanh quẩn bên tai nữa, mà là tiếng của hệ thống đến tài khoản liên tục.

Vốn dĩ sau khi kích hoạt ba mươi hạt giống Long Tượng, tu vi còn thừa của Tô Trạch giảm đi không ít, chỉ còn lại tu vi hơn ba mươi nghìn năm.

Nhưng bây giờ có sự trợ giúp của tiểu thế giới Tôn gia, tu vi còn thừa bắt đầu tăng vọt.

Tính trung bình, một tiểu thế giới có thể thu hoạch tu vi khoảng mười lăm nghìn năm.

Nếu không phải hệ thống không chịu thu hồi bản thân tiểu thế giới, e rằng Tô Trạch đã bán đổ bán tháo toàn bộ mảnh vỡ thế giới rồi.

Trong số tu vi này, một phần là đến từ bảo vật cất giấu bên trong tiểu thế giới, một phần khác là đến từ trang bị của người Tôn gia đóng giữ trong đó.

Dưới ánh kiếm kinh khủng của Trảm Tiên kiếm, mỗi một người đều ngoan ngoãn giao đồ vật trên người mình ra.

Trên cơ bản không để lại một món đồ đáng giá nào.

Một lần hành động này, tu vi còn thừa của Tô Trạch nhanh chóng đột phá ngưỡng cửa một trăm nghìn, cũng lần nữa tiến tới ngưỡng cửa hai trăm nghìn.

Uỳnh!

Tiếng nổ thật lớn vang lên.

Tô Trạch từ trong khe hở không gian đi ra, giơ tay đưa đồ vật trong tay cho Tuyết Lệ Hàn.

Tuyết Lệ Hàn mở nắp bình ra ngửi một cái, khen ngợi vài câu.

“Không tệ, người của Tôn gia thật xa xỉ, ta cũng muốn trực tiếp đi đến hang ổ của bọn họ.”

Lữ Tranh Đạo lắc đầu: “Ngươi khỏi cần nghĩ đến chuyện này, đại hội Vạn tộc sắp bắt đầu rồi, lúc này không thích hợp gây ra động tĩnh lớn như vậy.”

“Nhóc con ngươi thu hoạch được không ít đồ tốt nhỉ?” Tuyết Lệ Hàn gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn về phía Tô Trạch.

Tô Trạch cười: “Quả thật thu hoạch khá phong phú, người của Tôn gia đúng là có tiền, tùy tiện kiếm một người cũng tìm được đồ tốt.”

Trước mắt hắn hiện ra dòng chữ.

“Tu vi còn thừa: Một trăm bảy mươi nghìn năm!”

Mới chỉ “tham quan” mười thế giới mà đã thu hoạch được tu vi một trăm mấy chục nghìn năm rồi.

Những tiểu thế giới này đều là loại không lớn, tài nguyên bên trong cũng không phải rất nhiều, mức độ quý giá cũng bình thường, nhưng đã có thể mang lại nhiều tu vi như vậy.

Mà Tôn gia nắm giữ bao nhiêu tiểu thế giới?

Ai cũng không rõ ràng, nhưng đoán chừng sẽ không thấp hơn bốn con số.

Nếu có thể tham quan toàn bộ một lượt, vậy thì phát tài rồi.

Tô Trạch nghĩ đến đây, lập tức cảm thấy mong chờ.

Dựa theo ý của ông ngoại Chung Sấu Hổ của mình, những tháng ngày của Tôn gia sắp chấm dứt rồi.

Bình Luận (0)
Comment