Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 242 - Chương 242: Tỉ Thí Giao Lưu Bắt Đầu, Tuyết Lệ Hàn Tự Tìm Đường Chết

Chương 242: Tỉ thí giao lưu bắt đầu, Tuyết Lệ Hàn tự tìm đường chết Chương 242: Tỉ thí giao lưu bắt đầu, Tuyết Lệ Hàn tự tìm đường chết

Đỗ Dao ở bên cạnh gật đầu, vô cùng tán thành lời nói của Hà Tuyết Nhi, tiếp lời:

“Ta nghe nói trong những người đến lần này của tộc Huyết Thần có một người tên là Anisha, thực lực rất mạnh mẽ, hình như đã đạt đến Kim Đan trung kỳ rồi.”

Mọi người chìm trong im lặng ngắn ngủi, ngay sau đó sắc mặt võ tu Lữ Cảnh Long trở nên kiên nghị, trầm giọng nói:

“Không sao, tỉ thí giao lưu lần này chia làm hai tổ, Trúc Cơ và Kim Đan, tổ Kim Đan phân làm mười một trận, chỉ cần chúng ta thắng với tỉ số lớn hơn là được.”

Mặc dù hắn là võ tu, nhưng có tầm nhìn xa trông rộng.

Nhưng có ai ở đây không phải rồng phượng trong nhân loại, không phải thiên tài đỉnh cấp, tất nhiên không muốn thua đối phương.

Hơn nữa còn là chiến đấu với chủng tộc khác, nếu thua thì mất hết mặt mũi rồi!

“Tất cả mọi người phát huy như thường là được, năng lực của tộc Huyết Thần rất kỳ lạ, hơi giống với sự kết hợp giữa thuật sĩ và võ tu của Nhân tộc chúng ta, vừa giỏi về bí pháp tộc Huyết Thần, vừa có thể cận chiến, vì vậy lát nữa mọi người phải chú ý chút.”

Hà Tuyết Nhi dịu dàng nhắc nhở mọi người.

Các thiên kiêu rối rít gật đầu.

Những ngày này bọn họ sống chung với nhau, quan hệ cũng không tệ.

Nguyên nhân chủ yếu trong đó vẫn là bởi vì tụ họp trong nhà Tô Trạch lần trước đã phá vỡ ngăn cách giữa bọn họ.

“Ôi, nếu Trạch ca ở đây thì tốt rồi, hắn chính là tuyệt thế mãnh nam lấy một chọi ba.”

Diệp Thanh bỗng nhiên lên tiếng, lắc đầu thở dài.

Mọi người đều nhíu mày, cũng muốn biết Tô Trạch đang ở nơi nào, có kịp trở về hay không.

Nhưng vào lúc này.

Coong!

Tiếng chuông du dương từ bên ngoài truyền đến.

Rào!

Ngay sau đó chính là tiếng hoan hô không ngừng giống như núi kêu biển gầm, bên trong xen lẫn tên của những thiên kiêu.

“Bắt đầu rồi!”

Mọi người hơi rung động, đứng dậy, điều chỉnh trạng thái bản thân.

Một lát sau.

Cửa lớn mở rộng, ánh sáng chói mắt ở bên ngoài chiếu vào, kèm theo đó là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, tên những thiên kiêu được người dẫn chương trình đọc lên.

Đám người Diệp Thanh điều chỉnh lại nét mặt của mình, sau đó cất bước đi ra khỏi phòng chuẩn bị dành cho tuyển thủ.

Liên minh Nhân tộc.

Thành phố Lâm Hải ở phía Đông.

Lúc này Tô Trạch bị vô số người nhắc đến đang đứng trên mặt biển, bày ra tư thế chiến đấu, quan sát hai con cự thú đang quay cuồng trong nước biển phía trước.

Một con trong đó là Tiểu Thanh.

Nó đã lộ ra bản thể, chém giết một quái ngư dài chừng ba mươi mét ở đối diện.

Bên trên trời cao.

Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn đứng trên đỉnh đầu hắc long, cúi đầu nhìn tình hình chiến đấu bên dưới.

“Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy nhóc con này không giống một ngự thú sư, nào có ngự thú sư nào khi đánh nhau đứng ở một bên quan sát?” Tuyết Lệ Hàn hơi nghi ngờ, quay đầu hỏi Lữ Tranh Đạo.

Lữ Tranh Đạo cũng hơi nghi ngờ, lắc đầu nói:

“Ta cũng không rõ ràng, nhưng có lẽ thiên phú ngự thú của Tô Trạch không phải là cùng nhau chiến đấu với linh thú, hơn nữa cũng không phải trước đây không có kiểu chiến đấu như vậy…

Tương tự nuôi thả, năng lực tự chủ của linh thú trở nên mạnh mẽ, năng lực chiến đấu tự chủ cũng mạnh lên không ít, nhưng như vậy sẽ tăng cao tỉ lệ cắn lại chủ của linh thú, cho nên có rất ít người làm như vậy.”

“Cắn lại chủ?” Tuyết Lệ Hàn lắc đầu: “Ta thấy ba con linh thú kia hận không thể làm vật trang sức treo luôn trên người hắn, nào có dấu hiệu cắn lại chủ.”

“Vậy có lẽ… có lẽ là một trong những thiên phú? Trời sinh có mức độ hòa hợp với linh thú cực cao?”

Lữ Tranh Đạo là một ngự thú sư truyền kỳ, bây giờ cũng hơi không hiểu.

Nhưng ví dụ Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa bày ra ngay trước mắt.

Hắn có thể nhìn ra, nồng độ huyết thống trong cơ thể chúng nó đang tăng lên với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.

Chắc hẳn đây chính là công lao của Tô Trạch.

Có được thiên phú như vậy, quả thật khiến người ta hâm mộ.

Đột nhiên, Lữ Tranh Đạo nghĩ đến điều gì, cúi đầu hỏi.

“Tiểu Hắc, không phải trong Long tộc các ngươi có truyền thừa huyết mạch hay sao? Sao không dạy Tiểu Thanh của Tô Trạch?”

Râu rồng của hắc long phấp phới, phát ra âm thanh trầm thấp, giọng điệu bất đắc dĩ.

“Ta cũng muốn dạy, nhưng người ta hoàn toàn không đến hỏi ta, chẳng nhẽ ta lại giống như ngươi, chủ động đến dạy người ta? Ta ngại không dám nói ra.”

Lữ Tranh Đạo ho khan một tiếng, khẽ nói:

“Vẫn nên dạy một chút, ta thấy Tiểu Thanh có tiềm năng trở thành chân long thuần huyết, Long tộc sắp tuyệt chủng rồi, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn như vậy?”

Một người một rồng làm bạn nhiều năm, sớm đã không khác gì người thân của nhau, giọng điệu nói chuyện khá là tùy tiện.

Hắc Ma ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là như vậy, gật đầu đồng ý.

Tuyết Lệ Hàn liếc nhìn đánh giá Lữ Tranh Đạo và hắc long, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi ra:

“Lại nói, Dưỡng Long, vậy ông bạn già này của ngươi là đực hay là cái?”

Trong nháy mắt tiếp theo.

Rầm rầm!

Hai luồng khí tức khủng bố cùng cực rầm rầm vang lên, chấn động cực kỳ cuồng bạo càn quét đất trời, xua tan sạch sẽ những đám mây lơ lửng khắp trời quanh đây.

Trong phạm vi không thể đếm được là bao nhiêu dặm, vô số sinh vật nhỏ giọng nức nở, cơ thể run rẩy kịch liệt, giống như tận thế sắp buông xuống.

Quái ngư bên dưới cảm nhận được khí tức trên bầu trời, lập tức bị dọa sợ vỡ mật, suýt nữa thì trợn lác cả mắt!

Ngay khi nó hoảng sợ gần chết, một tia sáng xanh lóe lên, vồ nát đầu nó, máu tươi phun ra nhuộm đỏ mặt biển.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tô Trạch không hiểu vì sao, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lớn tiếng hô lên.

“Sư phụ, các ngươi làm gì vậy? Đến thời khắc mấu chốt, tên kia bị các ngươi dọa chết luôn rồi, rèn luyện thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa!”

Trên bầu trời.

Tuyết Lệ Hàn lắc mình nhảy sang bên cạnh, lần đầu hạ mình xin lỗi, nở nụ cười lúng túng.

“Không phải cố ý, thật sự không phải cố ý…”

Hắn chỉ vào Tô Trạch ở bên dưới nói: “Ta bị lây thói nói mà không biết suy nghĩ của thằng nhóc này, muốn trách ngươi đi trách hắn.”

Sau đó, hắn truyền âm cho Lữ Tranh Đạo, hứa hẹn không ít thứ, lúc này mới khiến Lữ Tranh Đạo và hắc long thu lại khí tức, khôi phục bình tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment