Tô Trạch và Tiểu Thanh bay về không trung, cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Lão già, vừa rồi ngươi chỉ ta làm gì?”
“Người lớn nói chuyện, nhóc con ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì!?”
Tuyết Lệ Hàn xua xua tay, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Trạch, nói tiếp:
“Hình như tộc Huyết Thần muốn đấu võ với Nhân tộc chúng ta, muốn quay về nhìn xem không?”
Lữ Tranh Đạo thản nhiên nói: “Trái lại cũng không phải không được, đi thôi.”
Tô Trạch nghe vậy, nhấc chân nhảy lên lưng hắc long.
“Lão già, sao ngươi không lên?”
Bỗng nhiên, Tô Trạch nghi ngờ nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn thản nhiên nói: “Con người ấy mà, không thể lúc nào cũng ham muốn tiện lợi, lúc cần thiết vẫn phải tự thân vận động, ta hoạt động một chút, không cần phải để ý đến ta.”
Kinh đô.
Học viện Chân Long.
Rào!
Âm thanh huyên náo sục sôi từ trên đài diễn võ cỡ lớn truyền ra.
Vô số người xem ngồi đông nghịt trên khán đài, người tu luyện và người bình thường ngồi lẫn vào với nhau, cùng nhau kêu gào kích động.
Ở trong đó có không ít người trẻ tuổi.
Từ sau khi các thiên kiêu ra đời, bên trong Liên minh Nhân tộc xuất hiện thêm vô số nhóm nhỏ, tương tự như những nhóm fan hâm mộ.
Những người này đa phần là thanh niên trẻ tuổi, vô cùng say mê yêu thích những thiên kiêu như Tô Trạch.
Đương nhiên, độ nổi tiếng và fan hâm mộ của Tô Trạch là cao nhất trong mười hai thiên kiêu.
Mặc dù hình như bây giờ Tô Trạch không ở Kinh đô, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc những người này hô to tên của Tô Trạch.
Đối diện với phòng tuyển thủ của thiên kiêu Nhân tộc cũng có một căn phòng giống vậy.
Nhưng là tuyển thủ “sân khách”, tất nhiên không được xa hoa như căn phòng của tuyển thủ Nhân tộc, tuy nhiên cũng không kém nhiều, dù sao đối diện cũng đều là người có thể diện, cũng không thể để người ta dùng quá mức đơn sơ.
Nhưng chính bởi vì đơn sơ hơn chút ít, dẫn đến hiệu quả cách âm của gian phòng cũng kém hơn bên kia một chút.
Âm thanh huyên náo bên ngoài truyền vào trong phòng.
“Hô Tô Trạch cái gì chứ? Theo ta được biết, tên kia hoàn toàn không có mặt ở Kinh đô! Có cái gì hay mà hô.”
Newman gầy vành tai, không biết vì sao bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn đối với cái tên Tô Trạch này, thậm chí còn hơi phiền chán.
Đây là xảy ra chuyện gì?
Mình hoàn toàn không biết Tô Trạch kia mà?
Ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp…
Không thể hiểu nổi.
Newman lắc đầu, trao đổi với người cùng tộc ở bên cạnh.
Monroe xuất hiện, bên cạnh cũng có hai vị Hóa Thần của tộc Huyết Thần đi theo, bắt đầu khâu động viên trấn an trước khi tỉ thí giao lưu chính thức bắt đầu.
“Đợi lát nữa khi chiến đấu, nhớ kỹ không cần nương tay, không cần kiêng dè quá nhiều, coi tỉ thí giao lưu lát nữa giống như cuộc chiến sinh tử!”
Lời của hắn không khác gì Trương Mục Chi.
Câu nói không giống nhau, nhưng ý tứ lại không khác nhau mấy.
Dốc sức chiến đấu, không cần nương tay!
Các thiên kiêu của tộc Huyết Thần rối rít gật đầu, khóe miệng đều lộ ra nụ cười tàn nhẫn hưng phấn, ánh đỏ tươi trong mắt càng thêm đậm đặc.
Mấy ngày trước khi vừa xuất phát cũng có khí thế hừng hực là vậy, nhưng lại gặp phải Hắc Đản kỳ lạ khó chơi ở ngoài biên cảnh Nhân tộc!
Vừa lên đã đánh bại hai thiên kiêu của bọn họ, thậm chí Anisha có thực lực mạnh hơn ra tay cũng không giành được chút ưu thế nào!
Mặc dù rất nhiều người không ra tay đánh với Hắc Đản, nhưng loại cảm giác thất bại kia lại có thể truyền thẳng đến trên người bọn họ, khiến bọn họ cũng có cảm giác đó.
Bởi vì bọn họ đều biết, mình không phải đối thủ của Hắc Đản kia.
Điều này dẫn đến sĩ khí của bọn họ bị giảm sút không ít, thậm chí có người bắt đầu nghi ngờ thực lực của mình, trong lòng tích tụ rất nhiều lệ khí, tâm trạng vô cùng bứt rứt ngột ngạt.
Nhưng trải qua chỉ bảo của đám người Monroe trong mấy ngày này, hơn nữa sau khi biết được một phần tin tức của thiên kiêu Nhân tộc.
Cuối cùng bọn họ cũng chấn chỉnh tinh thần, khôi phục tự tin, bây giờ chính là lúc sĩ khí dâng cao.
Không cần Monroe nhiều lời, lát nữa bọn họ cũng sẽ đốc hết sức chiến đấu!
Giáo huấn những tên Nhân tộc kia một trận, coi như trút giận!
“Monroe đại nhân, ngươi yên tâm đi, đợi lát nữa ta là người đầu tiên ra sân, ta sẽ cho chúng ta một khởi đầu tốt đẹp!”
Newman tràn đầy tự tin, trong mắt lấp lóe ánh đỏ.
Monroe thấy mọi người hừng hực khí thế, hài lòng gật đầu, cũng yên tâm hơn.
Vừa rồi hắn đã lặng lẽ quan sát, xét tổng thể trên mặt cảnh giới thì các thiên kiêu Nhân tộc yếu hơn bên mình.
Bởi vậy về thực lực, bên mình chiến ưu thế rất lớn!
“Đừng để tộc Huyết Thần mất mặt, coi trận chiến này như bàn đạp của đại hội Vạn tộc! Hăng hái chiến đấu, thắng lợi bọn họ!”
Sau khi nói xong, Monroe dẫn hai vị Hóa Thần ra ngoài.
Một lát sau.
Cửa lớn mở rộng, đài diễn võ cực lớn xuất hiện ở cách đó không xa!
Ánh sáng chói mắt và tiếng huyên náo ngút trời truyền đến, đủ để thấy rõ mức độ hưng phấn của khán giả.
Những thiên tài của tộc Huyết Thần đều nở nụ cười lạnh lùng, lập tức cất bước ra ngoài!
…
Đài diễn võ to lớn nằm ở chính giữa sân vận động.
Vuông thành sắc cạnh, dài rộng khoảng chừng năm trăm mét, trên nền đá khắc những trận văn phức tạp huyền ảo, lóe lên ánh sáng.
Bên cạnh, mười mấy trận pháp sư đang bận rộn, không ngừng đặt những viên linh thạch vào vị trí chính xác.
Rõ ràng, trận pháp đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ chiến đấu chính thức bắt đầu thôi.
Tuyển thủ hai bên đứng trên đài.
Người của Nhân tộc và tộc Huyết Thần đã chuẩn bị sẵn sàng, ai nấy đều ngạo nghễ đứng thẳng, đã không còn che giấu khí tức mạnh mẽ, trắng trợn bộc phát ra ngoài.
Tiếng reo hò hoan hô của khán giả lập tức vang dội, tiếng hét đinh tai, suýt nữa đánh tan những đám mây trên bầu trời.
Tỉ thí trọng đại như vậy, tất nhiên trước khi bắt đầu phải có người dẫn chương trình.
Hai chị em song sinh xinh đẹp tuyệt trần, giống nhau như đúc, gần như là từ một khuôn đúc ra đi lên, bắt đầu giới thiệu tuyển thủ của Nhân tộc.
Mỗi một cái tên được đọc lên, trong sân vận động đều vang lên tiếng hoan hô huyên náo.
Chỉ là khi đến lượt tộc Huyết Thần, tiếng hoan hô hầu như không thấy.
Sắc mặt người của tộc Huyết Thần lập tức trở nên khó coi, trong ánh mắt lóe ra giận dữ.
“Tỉnh táo lại, đợt lát nữa trút hết lửa giận lên trên Nhân tộc đối diện là được rồi!”