Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 274 - Chương 274: Ta Lên Tầng Chưa Bao Giờ Đi Bằng Cửa

Chương 274: Ta lên tầng chưa bao giờ đi bằng cửa Chương 274: Ta lên tầng chưa bao giờ đi bằng cửa

Còn tâm trạng của tộc Huyết Thần à?

Liên quan quái gì đến Nhân tộc!

Bọn họ cười tủm tỉm đi tới, đều là đại gia tộc hoặc là người đứng đầu thế lực, nhìn thấy Tô Trạch càng không ngừng khen.

“Làm tốt lắm! Trận chiến này thật sự sảng khoái!”

“Đúng rồi, Tiểu Tô, nhà chúng ta có không ít đồ tốt, có rảnh tới tham quan một chút? À còn nữa, đúng lúc con gái ta cùng tuổi với ngươi, có thời gian dạy cho nàng một chút, người trẻ tuổi có tiếng nói chung…”

“Đúng là trùng hợp, cháu gái ta cũng bằng tuổi Tô Trạch, cũng tới nhà ta chơi đi, nếu có thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm cũng tốt.”

“…”

Nói một lúc đề tài đã trật đi.

Tô Trạch biết ở đây có rất nhiều người từng cung cấp linh thạch cho Học viện Chân Long trong lúc hắn đột phá Kim Đan, xem như giúp hắn một lần, không dễ từ chối bèn đồng ý với từng người. Chỉ nói sau đại hội Vạn tộc nhất định sẽ đi tham quan làm khách, thuận tiện tâm sự cuộc sống với cháu gái, con gái, cháu ngoại linh tinh của bọn họ.

Trương Mục Chi nghe vậy lập tức nhướng mày nhìn Hà Tuyết Nhi rồi lại nhìn mấy người không có ý tốt kia.

Hắn quyết định đổi đề tài, vì thế nói: “Tô Trạch, xét thấy biểu hiện nổi bật của ngươi lần này, Tàng Kinh các của học viên Chân Long sẽ mở ra một lần cho ngươi.”

Tô Trạch nghe vậy khẽ nhướng mày rồi hỏi theo bản năng: “Trận tỷ thí luận bàn này còn có phần thưởng à?”

Trương Mục Chi cười lắc đầu: “Cũng không có, chẳng qua thấy biểu hiện của ngươi quá xuất sắc nên hội đồng quản trị của học viện quyết định cố ý mở ra cho ngươi một lần!”

Tô Trạch khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Sau khi xác định thời gian với Tô Trạch xong, Trương Mục Chi bèn dẫn theo đông đảo Hóa Thần đi về phía tộc Huyết Thần.

Tỷ thí luận bàn đã kết thúc, nhưng còn một số việc vẫn phải xử lý.

Tiếng hô ầm ĩ của khán giả vẫn vang lên bên tai, Tô Trạch lại phất tay ra hiệu, sau đó vội vàng đi vào trong phòng chuẩn bị.

Không đi thì không chừng sẽ muộn mất.

Lát nữa những người làm truyền thống đó đều xông lên, mình muốn đi cũng không đi được.

Tô Trạch lại không muốn phát biểu bài diễn thuyết cố gắng gì đó thêm lần nữa, đơn giản dẫn theo mấy đứa Tiểu Thanh nhanh chóng trốn chạy.

Diệp Thanh và các thiên kiêu theo sát phía sau, một tấc cũng không rời giống như một nhóm sâu theo đuôi trung thành vậy.

Đến khi một nhóm người đi vào trong phòng, nhóm người Diệp Thanh lại vây quanh Tô Trạch, bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi.

“Trạch ca, mấy ngày nay ngươi làm gì thế?” Cho dù quan hệ của Diệp Thanh với Tô Trạch tốt cũng phải hỏi một cách cẩn thận.

Tô Trạch cười: “Không làm gì cả, chỉ ra ngoài đi dạo một vòng với sư phụ, thuận tiện luận bàn với vài ngươi thôi.”

Chỉ luận bàn thôi à?

Bọn họ đột nhiên nhớ lại sát khí lúc trước Tô Trạch bộc phát ra, trong lòng không khỏi phát lạnh.

Tô Trạch nói thì nhẹ nhàng nhưng bọn họ lại có thể cảm nhận được một tia máu tanh trong đó.

Nhìn thiếu niên mỉm cười trước mắt, trong lòng các thiên kiêu bỗng nhiên hiện lên sự hổ thẹn vô cùng!

Không cần Tô Trạch nhiều lời, bọn họ cũng biết tất nhiên Tô Trạch đã đi ra ngoài tắm máu chém giết một thời gian!

Đều đáng sợ nhất trên thế giới chính là, người có thiên phú hơn ngươi còn cố gắng hơn ngươi!

Hiển nhiên, Tô Trạch chính là người như vậy!

Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.

Trong lòng bọn họ đều hạ quyết tâm nhân cơ hội còn hai tháng nữa mới tới đại hội Vạn tộc, nhất định phải cố gắng hết sức đền bù sự thiếu sót trên phương diện này!

Khi chiến đấu với tộc Huyết Thần, bọn họ đều nhận thức được cái thiếu sót của mình.

Bây giờ lại được Tô Trạch khích lệ, trong lòng càng muốn đuổi kịp bước chân của hắn!

Dù không đuổi kịp cũng không thể bị bỏ lại quá xa.

Tô Trạch nhận thấy được suy nghĩ của mọi người bèn nhẹ giọng nói: “Loại chuyện này không thể vội vàng, tuy cần thiết nhưng cũng phải khống chế một mức độ nhất định, nếu không bị thương nặng thì sẽ không thể tham gia đại hộc Vạn tộc nữa!”

“Tốt nhất là để bảo tiêu đi theo các ngươi, như vậy mới đủ an toàn, không nên hành động theo cảm tình, một mình đi khiêu chiến người nào đó.”

Giọng điệu trịnh trọng hơn không ít.

Lời này của Tô Trạch xem như xuất phát từ thật lòng.

Chủ yếu là mọi người cũng không tệ lắm, đặc biệt lúc trước còn cống hiến cho hắn không ít thứ tốt, lúc này hắn mới mở miệng nhắc nhở.

Nhóm người Diệp Thanh sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

“Dưỡng thương cho tốt rồi nghĩ tới những chuyện này sau.”

Tô Trạch ném xuống một câu rồi xoay người ra khỏi phòng.

Chờ đến khi đi vào lối ra hội trường.

Quả nhiên đã có một nhóm truyền thống khiêng súng dài pháo ngắn chờ đợi.

Tô Trạch không khỏi hơi đau đầu, chờ đến khi tới gần bọn họ, thân hình lóe lên, lợi dụng năng lực Thuấn Di xuyên qua đám người, sạ đó hóa thành một ánh sáng vàng bay lên cao, lập tức biến mất.

Mấy người chen lên đằng trước còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy hoa mắt, quay đầu lại thì chỉ nhìn thấy ánh vàng chợt lóe rồi biến mất trên bầu trời.

Bọn họ giương mắt cứng lưỡi.

Sức mạnh của đạo tắc không gian… Là dùng để tránh né truyền thông à!?

Không cần phải nghiên túc như vậy chứ!

Tiếc là mọi người cũng chỉ có thể than phiền.

Chung cư học sinh.

Điều làm Tô Trạch ngạc nhiên là ngay cả dưới tầng cũng có một đám người vây quanh.

Hiển nhiên có người biết được nơi ở của Tô Trạch nên cố ý tới đây, chuẩn bị phỏng vấn Tô Trạch.

Nhờ chế độ quản lý của Học viện Chân Long, không phải học sinh của học viện thì không được bước vào chung cư. Bởi vậy, những người này đều bị ngăn ngoài cửa, nếu không đã xông tới cửa nhà Tô Trạch chờ từ lâu rồi.

“Tiếc thật, ta chưa bao giờ đi từ cổng chính…”

Tô Trạch nhìn đám người phía dưới cười xấu xa, bay đến ngoài ban công nhà mình rồi chui vào từ cửa sổ

Trở về ngôi nhà quen thuộc, Tô Trạch thoải mái nằm liệt trên sô pha.

Ba đứa Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa và Hắc Đản vui sướng bay múa, ba quầng sáng màu sắc lập lòe trong phòng khách như đèn nê ông.

Trảm Tiên kiếm khẽ run lên, sau đó huyết quang xuất hiện hóa thành dáng vẻ của kiếm linh.

Khí sắc của nàng rất tốt, làn da trắng nõn ửng hồng, nhìn qua không tái nhợt như lúc đầu.

“Tránh ra.”

Kiếm linh cầm điều khiển từ xa, vẻ mặt lạnh lùng, đứng bên Tô Trạch ý bảo hắn tránh ra.

Bình Luận (0)
Comment