Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 275 - Chương 275: Võ Kỹ Cấp A Thuật Kim Ô Phục Long Và Thiên Bằng Phù Dao Quyết

Chương 275: Võ kỹ cấp A thuật Kim Ô Phục Long và Thiên Bằng Phù Dao quyết Chương 275: Võ kỹ cấp A thuật Kim Ô Phục Long và Thiên Bằng Phù Dao quyết

“Sao?” Tô Trạch nghi ngờ không biết sao lại chọc tới vị đại gia này.

“Ngươi ngồi vào vị trí của ta.”

Kiếm linh thản nhiên nói.

Tô Trạch cảm thấy buồn cười: “Ngươi ngồi bên cạnh cũng thế mà? Chẳng nhẽ ngươi có chứng cưỡng bách? Đây cũng được xem như một loại bệnh tâm thần đó.”

Kiếm linh khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp rồi lườm Tô Trạch một cái, cắn chặt răng rồi hừ lạnh một tiếng.

Cuối cùng, nàng ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh, chẳng qua nhìn vẻ mặt rất không tự nhiên.

Tô Trạch nhịn cười, một lúc lâu sau, thấy kiếm linh thật sự không nhịn được nữa mới đứng dậy đi về phòng.

“Các ngươi tự đi chơi đi, muốn ăn gì thì tự gọi cơm hộp, dù sao bây giờ các ngươi cũng đều biết sử dụng di động rồi…”

Thân hình kiếm linh chợt lóe lập tức ngồi xuống vị trí lúc nãy của Tô Trạch, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng, thở phào một hơi.

Một thanh kiếm cũng có chứng cưỡng bách thật sự có chút kỳ lạ.

Tô Trạch âm thầm chế nhạo một câu, nhưng cũng không nói ra mà chỉ đóng cửa lại.

Hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Tuy tu sĩ Kim Đan cảnh cộng thêm thần hồn mạnh mẽ kia cũng đủ làm Tô Trạch không cần phải ngủ để nghỉ ngơi.

Nhưng mấy ngày gần đây chiến đấu với cường độ cao cùng với trường hợp máu tanh sau lưng thật sự làm tinh thần hắn vẫn luôn căng chặt.

Dựa theo cách nói của Tuyết Lệ Hàn thì dù đối mặt với đối thủ có thực lực không bằng mình cũng phải đối đãi nghiêm túc.

Bởi vậy, mấy ngày chém giết, linh lực hầu như không tiêu hao, nhưng tinh thần lại tiêu hao rất nhiều.

Tô Trạch cởi quần áo ngã đầu là ngủ.

Giữa trưa ngày hôm sau.

Tô Trạch tỉnh lại, lập tức cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, tinh thần sáng lán ra khỏi phòng.

Không có gì bất ngờ xảy ra, bốn đứa kiếm linh lại xem suốt đêm trong phòng khách.

Thấy Tô Trạch xuất hiện, Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa và Hắc Đản lập tức xông tới.

Dựa theo bình thường tiến hành truyền và trả lại.

May mắn xem như cũng được.

Lần lượt là hai mươi sáu lần, bốn mươi lần, cùng với Hắc Đản ba mươi tư lần.

Tổng cộng một trăm lần, tổng cộng đạt được tu vi năm mươi nghìn năm!

Tô Trạch hài lòng gật gật đầu, nói một tiếng rồi chuẩn bị ra ngoài.

Viện trưởng Trương nói mình có thể lựa chọn tùy ý nhưng lại không có tới số lượng có thể chọn, cũng không biết có thể tìm thấy thứ gì tốt không.

Mục tiêu của Tô Trạch rất rõ ràng, đó chính là tìm công pháp võ kỹ tương quan với cơ thể và kiếm.

Cho dù Tiểu Thanh hay kiếm đạo lại mạnh mẽ thế nào thì át chủ bài thật sự của hắn vẫn là cơ thể cường hãn như hung thú kia của hắn!

Đây mới là thứ chân chính mà hắn dựa vào!

Kinh đô.

Học viện Chân Long.

Tàng Kinh các.

Tô Trạch đánh giá Tàng Kinh các trước mặt, không khỏi lẩm bẩm một câu.

“Đây không phải là thư viện sao? Lại còn đi lấy cái tên là Tàng Kinh các nữa, quả thực là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai mà...”

Tàng Kinh các của Học viện Chân Long, là một tòa nhà với kiến trúc hiện đại hóa chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.

Tòa nhà hình vuông, chu vi cũng chừng hơn tám trăm mét, tổng cộng có đến sáu tầng lầu, có thể thấy được số lượng tàng thư bên trong.

Lúc này, ngoài cổng Tàng Kinh các, đúng lúc có không ít học sinh tụ thành tốp hai tốp ba đi vào trong, thấp giọng thảo luận.

Nếu không nhìn lên ba chữ to trên tòa nhà thì sẽ chẳng ai có thể nghĩ tới đây chính là Tàng Kinh các, một nơi mang cái tên với phong cách cổ xưa như vậy.

Tô Trạch lắc đầu một cái, nhấc chân đi tới.

Sau khi lấy ra thẻ học sinh và thông qua tra xét.

Bên cạnh Tô Trạch chợt lóe lên một bóng người, Trương Mục Chi chợt xuất hiện.

“Viện trưởng, ngươi nói có thể đi vào lựa chọn và chỉ cho ta một cơ hội duy nhất, nhìn có vẻ như được ban thưởng rất lớn, nhưng sao ta thấy chẳng phải mọi người ai cũng có thể đi vào sao?”

Tô Trạch lên tiếng hỏi.

Trương Mục Chi khẽ mỉm cười đáp: “Thằng nhóc nhà ngươi, xem ra cho tới bây giờ chưa từng tới nơi này rồi!”

Hắn nói tiếp: “Tàng Kinh các có tổng cộng sáu tầng lầu, tầng một tương ứng với Trúc Cơ cảnh, tầng hai tương ứng với Kim Đan cảnh... cứ thế mà suy ra.

Trong đó, mỗi một tầng lầu đều sẽ cất giữ công pháp tương ứng với một đẳng cấp!

Nhất định phải đạt tới thực lực nhất định, hoặc là học sinh làm ra đóng góp đặc biệt, mới có thể vượt cấp tiến vào tầng Tàng Kinh các càng cao hơn!

Ngươi thật sự cho rằng mỗi một tầng lầu đều có thể tùy ý đi vào đấy à?”

Tô Trạch đếm thử một lượt, ánh mắt dừng lại ở tầng thứ sáu, trên mặt tức khắc hiện ra nụ cười chân thành.

“Vậy nói như thế thì, trên tầng sáu đều là công pháp cấp S sao!? Ối dồi ôi, hiệu trưởng của ta à, ngươi thật sự là hiệu trưởng tốt của ta mà! Không! Không đúng, ngươi thật sự là sư huynh tốt của ta mà! Sư huynh này, vừa nhìn ngươi thì ta đã thấy rất thân thiết rồi!”

Hắn giơ ngón tay cái ra, hào phóng phát cho Trương Mục Chi một cái like!

Nụ cười trên mặt Trương Mục Chi càng thêm rực rỡ hơn một chút, cười mắng:

“Thằng nhóc nhà ngươi này, sao trước đó không thấy ngươi tới lôi kéo làm quen? Mới vừa rồi còn gọi ta là Viện trưởng, bây giờ lại đổi thành sư huynh rồi? Tuổi tác hai ta cách biệt bao lớn ngươi biết không?”

Tô Trạch cười nói: “Lão Tuyết cũng xem như là sư phụ ta, ngươi lại gọi hắn là sư phụ, tính toán như vậy, ta gọi ngươi một tiếng sư huynh cũng đâu có vấn đề gì!”

Trương Mục Chi xua tay lia lịa: “Được rồi, ngươi nghĩ cũng thật là đẹp! Còn muốn công pháp cấp S nữa chứ! Ngươi cho rằng thứ kia là cải trắng ven đường sao? Không có! Coi như là có đi nữa, thì cũng không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định có cho ngươi xem hay không!”

“Ra vậy à.” Tô Trạch gật đầu, thở dài một hơi, “Hiệu trưởng, sao ngươi lại không nói sớm chứ, hại ta cao hứng hụt một hồi!”

“Thằng nhóc nhà ngươi cũng đừng ra vẻ nịnh hót như vậy, tranh thủ một chút chớ lãng phí thời gian, công pháp cấp A còn không thể thỏa mãn ngươi sao? Nhớ kỹ, chỉ có thể chọn hai quyển mà thôi!”

“Chỉ hai quyển thôi à? lão Tuyết tùy tùy tiện tiện cũng đã vứt cho ta trăm tám mươi quyển công pháp cấp A đấy!”

Tô Trạch cau mày lại, tức khắc lên tiếng hỏi.

“Vậy ngươi có chọn nữa hay không?”

Trương Mục Chi trừng mắt.

Bình Luận (0)
Comment