Hai trăm mười ba hạt giống Long Tượng sáng lên lấp lánh, từng sợi năng lượng nhè nhẹ chảy ra từ trong đó kết nối một chỗ cùng với những hạt giống Long Tượng khác, nối liền thành một cái lưới năng lượng đặc biệt để tăng cường cho thực lực của Tô Trạch!
Tổng cộng lần kích hoạt này tiêu hao tám vạn tu vi.
Tô Trạch không tiếp tục nữa mà lựa chọn giữ lại một ít tu vi để dự bị, để tránh khỏi tình huống khi nào bỗng nhiên cần đến tu vi mà chính mình lại không có.
Tình huống hôm nay có chút cổ quái, Lữ Tranh Đạo và Tuyết Lệ Hàn hiếm khi không câu cá mà ngồi trên tảng đá xanh ở bên hồ khẽ bàn về cái gì đó.
Cùng lúc đó, một người đi tới bên ngoài trang viên.
Là Trương Mục Chi.
Lông mày của Tô Trạch cau lại, nhìn vẻ mặt của Viện trưởng thì nhất định là có chuyện lớn gì đó xảy ra!
Do tò mò nên hắn cũng đi tới.
Đợi sau khi đến gần thêm một ít, Tô Trạch nghe được nội dung trò chuyện của ba người bọn họ, không khỏi bị kinh ngạc trong lòng, nhưng ngay sau đó lại chuyển thành mừng rỡ.
Hành động đối với Tôn gia chuẩn bị bắt đầu trước!?
Điều này chẳng phải có ý nghĩa là chính mình lại sắp thu được một đống tu vi lớn?
Xem ra hai vị sư phụ của mình muốn ra tay, chính mình đi theo tùy tiện nhặt một ít chỗ tốt cũng đã là khó có thể tưởng tượng được rồi!
“Sư thúc, Lữ tiền bối, trải qua suy đoán của chúng ta, chỉ cần một người trong hai vị tự mình ra tay, hành động lần này sẽ được hạ thấp tổn hại đến thấp nhất, thời gian cũng có thể được giảm bớt đến ngắn nhất, đến lúc đó chúng ta tiếp thu sản nghiệp của Tôn gia cũng sẽ nhanh hơn nhiều!”
Trương Mục Chi trầm giọng nói.
Tuyết Lệ Hàn gật đầu, nhàn nhạt hỏi: “Vậy là muốn hai người chúng ta ra tay cùng nhau sao?”
Trương Mục Chi kinh hãi.
Hai tên Hợp Đạo ra tay cùng nhau!
Không.
Không đúng!
Nhưng mà Lữ tiền bối còn là ngự thú sư, linh thú khế ước của hắn hắc long cũng là một vị có chiến lực của Hợp Đạo!
Hơn nữa còn là cường giả hơn một chút so với Hợp Đạo ngang cấp!
Nếu như bọn họ ra tay cùng nhau, lão tổ của Tôn gia sẽ không có một chút cơ hội nào để có thể chạy thoát!
Thậm chí thương vong của những người khác cũng sẽ hạ thấp đến mức nhỏ nhất!
Nhưng nếu là như vậy thì khả năng sẽ có một... ảnh hưởng mặt trái khác!
“Sư thúc, mặc dù làm như vậy là không thể tốt hơn, nhưng các ngươi hợp tác thì, những cường giả Hợp Đạo khác có thể sẽ nghĩ nhiều, nói không chừng họ cũng sẽ liên hợp lại...”
Tuyết Lệ Hàn vung tay, không để bụng: “Không sao cả, dù sao không lâu nữa thì có khi ta đã không phải là Hợp Đạo nữa rồi.”
Trương Mục Chi nghe nói như thế, ngẩng phắt đầu lên, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Nhưng mà rất nhanh hắn đè nén xuống để cho mình khôi phục bình tĩnh.
Ý nghĩa trong lời này của sư thúc có nghĩa là sắp đột phá đến tầng thứ cao hơn là Độ Kiếp cảnh sao!?
Nếu thật là như vậy thì khả năng thực lực của người được đưa đến tiêu diệt Tôn gia bị yếu bớt sẽ không tồn tại!
Một cường giả Độ Kiếp cảnh là cơ sở chân chính của một chủng tộc!
Chỉ có chủng tộc có cường giả Độ Kiếp cảnh mới có sức mạnh đối mặt nói chuyện với vạn tộc!
Trong lòng Trương Mục Chi vô cùng vui mừng nhưng cũng có một chút lo lắng.
Suy cho cùng việc đột phá đến Độ Kiếp không phải là chuyện dễ dàng như vậy, nếu khlão Tuyết Lệ Hàn dừng lại tại Hợp Đạo đỉnh phong nhiều năm như vậy đã sớm đột phá được.
“Sư thúc, ngươi có nắm chắc không? “ Hắn nói cẩn thận từng li từng tí.
Lữ Tranh Đạo cười giễu cợt một tiếng ở bên cạnh: “Hắn thì nắm chắc cái gì, chỉ là mạo hiểm thử một lần, kể cả mạng của mình hắn cũng vứt ra sau gáy rồi!”
Trương Mục Chi quá sợ hãi, ngay cả Tô Trạch cũng bị giật mình, vội vàng nhìn về phía Tuyết Lệ Hàn.
Chẳng nhẽ là lần trước sau khi lão Tuyết nhìn thấy di chỉ từ thiên đình đã xúc cảnh sinh tình, trong lòng có ý nghĩ muốn tìm chết?
Cho dù như thế nào cũng không được!
Sắc mặt của Tuyết Lệ Hàn biến thành màu đen, vung tay nói: “Đừng nghe hắn nói bậy bạ, ít nhất ta có nắm chắc chín mươi chín phần trăm lúc độ kiếp!”
Được nghe lời ấy, Trương Mục Chi và Tô Trạch đều thở phào nhẹ nhõm.
Chín mươi chín phần trăm, vậy không có gì khác nhau với trăm phần trăm rồi.
Gần như là chắc chắn sẽ thành công rồi!
Tô Trạch chợt thấy hơi mừng rỡ.
Giống như ba đứa Tiểu Thanh càng mạnh càng tốt, hiển nhiên Tuyết Lệ Hàn cũng là càng mạnh càng tốt!
Sư phụ ta, Tuyết Lệ Hàn, đại năng Độ Kiếp cảnh!
Một khi nói ra lời như thế, lúc bắt nạt... Không, không đúng, lúc nói chuyện hằng ngày với người khác thì trên mặt cũng sẽ có thêm một tầng ánh sáng!
Sau này còn có ai dám đắc tội chính mình?
Đánh chết hắn (nàng)!
Lữ Tranh Đạo lắc đầu nói: “Chín mươi chín phần trăm, ý nghĩa của nó chính là còn có khả năng thất bại, trong mắt của ta, không có gì khác nhau với đi chịu chết.”
Tuyết Lệ Hàn: “...”
Tô Trạch: “...”
Trương Mục Chi: “...”
Nhìn vị sư phụ này của mình, trong chốc lát Tô Trạch cũng không biết nói cái gì cho phải.
Thưa ngươi, hình như ngươi có chút cẩn thận quá mức... rồi?
Hoặc là nói, thận trọng quá mức một chút!
Sau khi Trương Mục Chi xác nhận tin tức, không ở lại thêm nữa, sau khi lên tiếng chào tạm biệt thì xoay người rời đi.
“Sư thúc, Lữ tiền bối, chờ sau khi chúng ta trở về lập ra kế hoạch tốt thì sẽ bắt đầu hành động, có lẽ chỉ mất thời gian khoảng hai đến ba ngày!”
Lời còn chưa dứt, bóng dáng của hắn đã biến mất không thấy gì nữa.
Tô Trạch tiến tới bên cạnh Tuyết Lệ Hàn, hỏi: “Lão già, ngươi chuẩn bị lúc nào bắt đầu đột phá?”
“Không biết, có lẽ là sắp rồi, dù sao cũng phải mất bảy tám năm.” Tuyết Lệ Hàn đưa ra một cái đáp án, “Còn có, tiểu tử ngươi chú ý một chút cho ta, đừng luôn gọi ta là lão già! Ta thấy ngươi bị thiếu đánh!”
“Hả? Bảy tám năm?”
Tô Trạch ngoáy lỗ tai, nghi ngờ là mình nghe nhầm.
“Đó là điều hiển nhiên, ngươi nghĩ rằng Hợp Đạo chúng ta giống với Kim Đan nho nhỏ như ngươi à? Đối với chúng ta thời gian bảy tám năm chính xác là rất rất ngắn rồi.”
Tuyết Lệ Hàn cười nhạo nói.
Sau khi nói xong, hắn cũng không để ý Tô Trạch, xoay người cầm cần câu lên.
Tô Trạch liếc mắt rồi chuẩn bị chào tạm biệt rời đi.
Đột nhiên vào lúc này.