Thần niệm dao động vừa rồi chắc chắn là sư phụ của Diệp Thanh lưu lại trong Nê Hoàn Cung của hắn, để phòng ngừa có người dò xét thần hồn của nàng.
Mà Tô Trạch lại dò xét thần hồn của nàng, có ý muốn tiến vào Nê Hoàn Cung của Diệp Thanh nên mới tác động tới luồng thần niệm kia khiến nó bộc phát.
“Có phải trên người của mỗi đệ tử, nàng đều để lại thứ tương tự hay không?” Tô Trạch sợ hãi hỏi.
Nhưng đáp lại hắn không phải kiếm linh mà là hình ảnh của Tuyết Lệ Hàn.
Thần niệm của Hợp Đạo dao động bộc phát, tác động đến ngọc bội hộ thân, đương nhiên hai người Tuyết Lệ Hàn lập tức đã nhận ra.
Lúc này thấy Tô Trạch bình an vô sự nên cũng không đến gần, nhưng vẫn chú ý tình huống bên này.
“Nói thừa, mỗi người bọn họ đều nắm giữa tuyệt học hoặc công pháp của Hợp Đạo trong tay, nếu để người khác tuỳ tiện lấy được, vậy sẽ bị đoán ra được lỗ hổng trong công pháp, những khiếm khuyết của Hợp Đạo sẽ bị phát hiện, truyền ra ngoài bị đối thủ biết được, sẽ vô cùng nguy hiểm!
Hơn nữa, món đồ chơi này cũng là một phương pháp phòng bị, cái này cũng tương tự với Thủ Hồn đan, có thể bảo vệ được thần hồn của họ.”
Lão Tuyết hùng hùng hổ hổ, vừa rồi thần niệm của sư phụ Diệp Thanh đột nhiên xuất hiện dao động, hắn vẫn luôn ở bên cạnh Tô Trạch, suýt chút nữa doạ hắn đến sang chấn tâm lý, còn tưởng hắn muốn mưu sát Tô Trạch!
Dưới sự sợ hãi, tản ra một chút khí tức.
Rồi xong, trong nháy mắt toàn bộ cá bơi trong hồ chết sạch, hiện giờ trong hồ trắng bóng một mảng, tất cả cá đều phơi bụng trong hồ!
Sắc mặt của Lữ Tranh Đạo cũng âm trầm, rất là bất mãn.
Cá trong hồ là hắn vất vả lựa ra trong các thuỷ vực. Vậy mà lại bị Tuyết Lệ Hàn đánh chết toàn bộ, lý nào lại vậy!
Không làm khôi phục lại được như cũ thì hắn sẽ không để yên cho Tuyết Lệ Hàn!
Còn Tô Trạch bên kia, cũng không có chuyện gì nên hắn lười hỏi tới. Dù sao, hắn đã dốc hết vốn liếng ra cho Tô Trạch rồi, những chuyện còn lại cứ để Tuyết Lệ Hàn lo!
Bên kia.
Tô Trạch nghi ngờ hỏi: “Sao ta có cảm giác trong Nê Hoàn Cung của ta không có gì hết?”
“Ngươi gấp gì, có Trảm Tiên kiếm ở đây, không ai có thể tổn thương đến thần hồn của ngươi hết.”
Tuyết Lệ Hàn nói một câu qua loa rồi không nghe thấy âm thanh gì nữa.
Cá trong hồ đều đã chết, hắn còn có chuyện lớn cần phải làm, đó là nhanh chóng tìm cá bỏ vào hồ, nào rảnh nói chuyện tào lao với Tô Trạch.
Tô Trạch bất đắc dĩ lắc đầu rồi nhìn về phía Diệp Thanh.
Tạm xem chuyện tốt chính là tinh thần lực của Diệp Thanh dần hồi phục, dường như sắp tỉnh!
Tô Trạch thấy thế xoay người bước đi, tránh cho Diệp Thanh sau khi tỉnh, nhìn thấy mình lại nhớ đến chuyện bị mình treo lên đánh trước mặt mọi người.
Loại đả kích này đối với Diệp Thanh quá lớn, hiện giờ không thích hợp kích động hắn lần nữa.
Một luồng kim quang vọt ra từ cửa sổ, bay một vòng quanh quán trọ rồi bay vào một khung cửa sổ đang mở.
Qua hồi lâu.
Trời càng tối, trên đường đã không còn bao nhiêu người.
Lúc này.
“A!”
Một tiếng thét lương đến cực điểm phát ra từ quán trọ, quẩn quanh trong màn đêm!
Là Diệp Thanh tỉnh lại.
Nhớ lại toàn bộ chuyện diễn ra trên đài diễn võ, trực tiếp phá phòng, hận không thể đập đầu vào tường chết luôn.
Thực tế thì hắn cũng đã làm như vậy.
Một lát sau.
Một vật nặng rơi xuống, phá vỡ không khí, phát ra tiếng rít.
Bịch một tiếng vang trầm.
Dưới lầu nhà trọ xuất hiện một cái hố to, ở giữa có một chàng trai trẻ tuổi đang nằm ngửa.
Diệp Thanh không bị chút tổn hại nào nhưng hai mắt trống rỗng nhìn trừng trừng vào bầu trời đêm, không có chút sức sống nào.
Trên người hắn xuất hiện một vòng kim quang, kim quang này nhìn hơi giống của Tô Trạch, nhưng lúc này hắn nào quan tâm tới những thứ này nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Phía trên lầu cao, trên ban công xuất hiện một người, nhìn xuống chỗ Diệp Thanh, mặt hơi đăm chiêu.
“Linh lực đã xảy ra biến hoá sao? Trông vẻ có chút giống ta, nhưng chỉ là gương mặt hơi giống, căn nguyên hoàn toàn khác nhau.”
Tô Trạch nhìn vài lần rồi không nhìn nữa, xoay người trở về phòng, không thèm để ý đến Diệp Thanh nữa.
Để hắn nổi điên mấy ngày đi, sau một thời gian sẽ ổn cả thôi.
…
Sau mấy ngày, Học viện Chân Long xuất hiện một u linh.
Trên diễn đàn xôn xao bàn tán, nhiều đệ tử nói rằng lúc nửa đêm, tận mắt nhìn thấy một bóng người du đãng trong vườn trường, mơ hồ không xác định, lúc thì hiện hình, lúc thì trong nháy mắt đã biến mất.
Không những vậy, thỉnh thoảng người họ còn phát ra những âm thanh thê lương, hình như là một con cô lang bị thương, nghe rất khiếp người!
Sự kiện u linh ở vườn trường rất huyên náo, nhưng Tô Trạch vẫn duy trì cuộc sống hai điểm một đường thẳng như trước, không phải ở nhà đợi Tiểu Thanh Tiểu Hỏa tinh luyện huyết mạch thì là kích hoạt hạt giống Long Tượng ở trong trang viên.
Về phần u linh là ai, hắn đương nhiên là biết.
Hắn đã đi xem qua u linh kia, phát hiện là Diệp Thanh, vẻ mặt dại ra, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn, miệng còn lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Nhưng Tô Trạch phát hiện Diệp Thanh tựa như rơi vào một trạng thái kỳ diệu nào đó, ứng dụng của đạo tắc và khả năng khống chế đạo tắc đang nâng cao một cách nhanh chóng, thế nên cũng không cần “tóm” hắn tống vào bệnh viện tâm thần nữa.
Mười ngày sau.
Cách đại hội Vạn tộc còn mười hai ngày!
Thời gian mười ngày này, Tô Trạch dựa vào truyền thu được tu vi năm ngàn năm.
Số hạt giống Long Tượng mỗi ngày kích hoạt được tăng từ năm hạt lên mười hạt, thời gian mười ngày tiêu hao tu vi tám trăm ngàn!
Vì vậy, tu vi còn thừa tổng lại chỉ tiêu hao tám trăm ngàn, còn khoảng một triệu không trăm ba mươi ngàn!
Hạt giống Long Tượng kích hoạt được tới bốn trăm bảy mươi ba hạt!
Ước chừng tăng lên khoảng một trăm hạt giống Long Tượng, mức độ hùng hậu trong linh lực của Tô Trạch tăng lên một khoảng lớn, cường độ cơ thể và sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều, tổng thực lực lại nhảy vọt.
Đương nhiên, không chỉ có một mình Tô Trạch tăng lên mà cả Tiểu Thanh, Tiểu Hoả và Hắc Đản cũng tăng.
Khi thực lực của Tô Trạch tăng lên thì linh lực màu vàng cũng tăng lên theo.
Nói cách khác, hiệu quả truyền của mười ngày sau có chút khác biệt với hiệu quả truyền của mười ngày trước.
Hơn nữa, nồng độ huyết mạch của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa đang không ngừng tăng lên, tốc độ tu luyện và thiên phú mạnh lên không ít.