Không bao lâu sau, một bóng người cực kỳ quen thuộc xuất hiện trong thần niệm của Tô Trạch.
Daniel!
Thiên kiêu tộc Huyết Thần song song với Anisha lúc trước!
Không chỉ có thế, Patton, Hicks, Loew và các thiên kiêu khác của tộc Huyết Thần đều xuất hiện.
Chỉ Anisha cùng với lão đại Anthony là không xuất hiện, không biết đang làm gì.
Tô Trạch nhìn lướt qua rồi âm thầm gật đầu.
Đều là phú nhị đại, đồ vật trên người đều là linh khí.
Lần này tộc Huyết Thần hẳn là bỏ vốn gốc, nhét đầy bảo vật trên người bọn họ, mỗi một người đều là người có tiền.
Người tới đều là bạn cũ, Tô Trạch âm thầm tính toán, quyết định chờ tới lúc thích hợp lại chào hỏi với những người bạn cũ tộc Huyết Thần này một lần, liên lạc tình cảm thêm lần nữa.
Khi Tô Trạch đang suy nghĩ.
Bùm!
Một tiếng vang lớn truyền tới từ phía trước.
Tuy nơi này cách nơi tiếng vang truyền đến khá xa nhưng mặt đất vẫn đang rung động.
Ngay sau đó chính là từng tiếng vang nặng nề truyền tới từ phía xa, cộng thêm tiếng gào của yêu thú cùng với tiếng hò hét của bộ tộc Đạo Diễn.
Ầm ầm ầm!!!
Theo đám người Tô Trạch tới gần, âm thanh càng thêm kịch liệt, mặt đất đang không ngừng chấn động, trên bầu trời phía xa lấp lánh ánh sáng đủ các màu.
Năng lượng nồng đậm lộng lẫy đan xen phát ra sóng âm khủng bố, đánh tan tất cả đám mây trên bầu trời!
Thân hình Tô Trạch loé lên và xuất hiện trên một tán cây rậm rạp nhìn tình cảnh phía xa.
Chỉ thấy nơi đó, ngoài thành Thiên Quỳ khổng lồ đã bắt đầu một trận chiến lớn.
Mấy chục nghìn đàn thú bắt đầu tấn công bức tường thành cao ngất kia, mà bên trên tường thành cũng có một vị cường giả bộ tộc Đạo Diễn đang dùng sức phản kích.
Từng ống pháo đen sì của cự pháo linh thạch bắt đầu sáng lên, năng lượng nồng đậm hội tụ trong đó và điên cùng bắn phá về phía thú triều phía dưới.
Bùm bùm bùm!
Tiếng nổ mạnh vang trời không dừng lại dù chỉ một giây, từng bông hoa máu khổng lồ sáng lên trong thú triều đen nghìn nghịt.
Tất cả âm thanh, tiếng động mà Tô Trạch nghe được hơn một nửa đều đến từ chính những cự pháo linh thạch đó.
Uy lực của cự pháo linh thạch rất lớn nhưng tiêu hao cũng rất lớn.
Cách thật xa, Tô Trạch cũng có thể cảm nhận được ước số năng lượng trong cột sáng năng lượng phun trào ra từ miệng pháo, có thể nhận thấy mỗi một lần bắn đều thiêu đốt một lượng lớn linh thạch!
Đại pháo vừa vang, hoàng kim vạn lượng!
Nhưng thành Thiên Quỳ cũng không dễ chịu lắm, có rất nhiều yêu thú Kim Đan trong thú triều có được năng lực tấn công từ xa.
Thường xuyên có từng cột sáng lộng lẫy nhanh chóng bắn về phía tường thành, bắn nát một đám người tu luyện, hoặc là trực tiếp phá hủy cự pháo linh thạch, hoặc là trực tiếp nổ linh thạch dẫn đến nổ mạnh!
Tô Trạch nhìn thấy tình cảnh này thì vẻ mặt có hơi tái đi, bàn tay cũng hơi run rẩy.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì đau lòng!
Thế phải tổn thất bao nhiêu linh thạch chứ!
Một đám phá của!
Ánh mắt Tô Trạch đau đớn nhớ rõ mấy con yêu thú Kim Đan liên tục tấn công đó lại.
Đợi lát nữa nếu có cơ hội hắn muốn giết chết mấy thứ này.
Tô Trạch nhìn lên không trung, sau đó nhìn thấy mười hai bóng người có to có nhỏ.
Mười hai vị cường giả Nguyên Anh kia còn chưa ra tay mà đang giằng co trên bầu trời, nhìn dáng vẻ như đang cãi nhau.
Nhưng nhìn khí thế của hai bên, đại chiến Nguyên Anh đã là điều không thể tránh khỏi.
“Đánh nhau nhanh lên!”
“Các ngươi không đánh, yêu thú của các ngươi hoặc là linh thạch sẽ mất hết, Nhân tộc sẽ tổn thất càng nhiều hơn!”
“Các ngươi chiến đấu xong không phải trận chiến bên dưới cũng xong à!?”
Tô Trạch vừa thầm mắng trong lòng vừa cúi thấp người nhanh chóng đi tới.
Lúc trước, khi Tô Trạch đi tới gần thành Thiên Quỳ khoảng mười kilomet đã lặng lẽ dừng lại.
Hắn thu liễm khí tức của mình, lại xóa sạch dấu vết xung quanh rồi mới quay đầu nhìn về phía thành Thiên Quỳ cách đó không xa.
Khoảng cách mười kilomet, nói có xa hay không nhưng cũng đã là vị trí gần với chiến trường.
Có thể nghe thấy tiếng gầm rú đinh tai nhức óc một cách rõ ràng, tiếng gào của yêu thú, tiếng gào thét của bộ tộc Đạo Diễn giống như ngay bên tai.
Hình như trên bầu trời đang tiến hành một bữa tiệc tối khói lửa long trọng, ánh sáng các màu kịch liệt lóe lên, lóa mắt, màu sắc rực rỡ.
Nếu không nhìn máu loãng và thịt nát bắn tóe ra từ trong những ánh sáng đó thì thật sự là một bức phong cảnh xinh đẹp.
Chỉ mùi máu tươi trong không khí dần bay tới đây cùng với mùi cháy của protein trong cơ thể luôn nhắc nhở Tô Trạch đây là một trận chiến cực kỳ tàn nhẫn và máu tanh!
Bùm!
Cách đó không xa, một con yêu thú Kim Đan khổng lồ bị một cột sáng năng lượng đánh trúng, trên người có một lỗ máu, cơ thể bay ngược về phía thú triều, đè chết mấy chục con yêu thú Trúc Cơ!
Nhưng con yêu thú bị thương kia không hề dừng lại mà lại gào lên xông tới.
Tư thế điên cuồng làm Tô Trạch có hơi thắc mắc.
Rốt cuộc trong thành Thiên Quỳ có thứ gì vậy mà làm những yêu thú này điên cuồng như thế, có thể nói là dũng mãnh không sợ chết, ngay cả mạng cũng bỏ.
Thắc mắc của Tô Trạch nhanh chóng được giải đáp.
Ầm vang!
Một tiếng vang lớn truyền tới từ trên cao.
Ánh sáng trắng chiếu rọi mảnh đất này, dư ba mênh mông, uy thế đáng sợ.
Có cường giả Nguyên Anh ra tay!
Tô Trạch ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy con Ứng Long kim sắc kia lùi lại một bước, đối diện nó chính là yêu thực Thiên Quỳ Hoa bảo vệ thành Thiên Quỳ!
Ứng Long mở miệng, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Thiên Quỳ, giao ra một nửa căn nguyên của đạo, chúng ta có thể rời đi.”
“Không bao giờ.”
Thiên Quỳ Hoa cao tới trăm mét đối diện với Ứng Long phát ra dao động tinh thần, giọng nói bén nhọn chói tai trực tiếp quanh quẩn trong đầu của tất cả sinh vật ở đây.
Những yêu thú đang công thành lập tức cứng lại, phản ứng trở nên chậm hơn.
Mà quân đóng giữ thành Thiên Quỳ lại không hề bị ảnh hưởng nên nhanh chóng nắm lấy cơ hội bắt đầu phản kích.
Ầm ầm ầm!
Linh thạch cự pháo bắn phá, cường giả Kim Đan sôi nổi ra tay.
Bùm.
Từng tiếng vang nặng nề xuất hiện, mấy chục con yêu thú Kim Đan đột nhiên bị đánh trúng, hoặc là chết ngay tại chỗ hoặc là bị thương nặng, sắp không sống được nữa.
“Láo toét!”
Ứng Long thật sự không ngờ Thiên Quỳ Hoa lại không biết xấu hổ như thế, trực tiếp ra tay với những yêu thú Kim Đan đó!
Dựa theo quy củ, cuộc chiến giữa Nguyên Anh của bọn họ sẽ không can thiệp đến người dưới Nguyên Anh.