Mà hành động vừa rồi của Thiên Quỳ Hoa thuộc về vi phạm quy tắc, có hơi không biết xấu hổ.
Nhưng giây phút này hai bên đều đề phòng, Ứng Long muốn trả thù cũng không có cơ hội!
“Ngươi tìm chết!”
Ứng Long giận không thể át, hét to một tiếng, lân giáp trên người đột nhiên sáng lên ánh vàng, nhào về phía Thiên Quỳ Hoa ở phía đối diện!
Bùm!
Tiếng gầm rú vang lên, dao động của năng lượng cuồng bạo khuếch tán!
Nó vừa ra tay, năm con yêu thú Nguyên Anh lập tức bắt đầu ra tay, sôi nổi đối diện với một cường giả Nguyên Anh trong thành Thiên Quỳ!
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn càng thêm điếc tai so với trận chiến công thành bên dưới xuất hiện, sắc trời lập tức thay đổi, không gian đều đang chấn động, tiếng gào rống không ngừng vang lên tau.
Trận chiến giữa các Nguyên Anh đã bắt dầu!
Tô Trạch thấy thế thì khẽ nhướng mày, lập tức bắt đầu chuẩn bị, điều chỉnh khí tức, biển màu vàng trong đan điền bắt đầu rít gào.
Nguyên Anh bắt đầu đánh lộn, tiếp theo chính là cơ hội của mình!
Làm thế nào để trà trộn vào trong thành Thiên Quỳ?
Tô Trạch nhìn thành Thiên Quỳ cách đó không xa, đôi mắt đều đang sáng lên.
Chỉ là trong khoảng thời gian hắn đuổi tới đây, những cự pháo linh thạch trên thường thành Thiên Quỳ bắn không một nghìn lần cũng tám trăm lầm!
Mỗi một lần bắn đều tiêu hao rất nhiều linh thạch!
Dựa vào cột sáng bắn ra từ miệng pháo, linh thạch sử dụng tối thiểu là từ trung phẩm trở lên!
Tám chín trăm lần bắn đã lãng phí bao nhiêu linh thạch?
Chính mình lại tổn thất bao nhiêu tu vi?
Tô Trạch hít sâu hai lần để giảm bớt sự đau lòng trong lòng, ánh mắt lập loè, trong đầu trong ngừng suy nghĩ phương pháp vào thành.
Trực tiếp đi vào từ trên mặt đất chắc chắn không được.
Đó là chiến trường chính của Kim Đan và Trúc Cơ, hơn nữa cổng thành Thiên Quỳ đều đóng lại, cho dù mình trộm đi tới dưới thành, nếu muốn bước lên tường thành thì xác suất bị lửa vây công sẽ khá lớn.
Trên bầu trời thì càng không được, đó là chiến trường của Nguyên Anh, hắn tới đó chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Lợi dụng năng lực thuấn di của đạo tắc không gian?
Thuật xé rách không gian là không thể dùng, dưới tình huống mình không có cách nào xác định toạ độ có thể sẽ đi đến nơi khác.
Năng lực thuấn di?
Vậy càng không thể nào.
Tô Trạch có thể nhìn thấy thứ được khắc hoạ phía trên tường thành Thiên Quỳ.
Tuy không biết là thứ gì nhưng chưa s là có thể áp chế năng lực đạo tắc.
Có lẽ hắn có thể sử dụng năng lực thuấn di nhưng không nhất định có thể xuyên qua tường thành Thiên Quy.
Dưới tình huống không xác định, chắc chắn Tô Trạch sẽ không hành động một cách tuỳ tiện.
Nói cách khác, một khi bị phát hiện, dù là yêu thú hay là thành Thiên Quỳ đều sẽ cảnh giác, kế hoạch hành động sau đó sẽ không dễ triển khai!
Làm thế nào để vào thành?
Trên mặt đất không được, trên bầu trời càng không được, vậy thì còn chỗ nào nữa?
Trên mặt đất và bầu trời không được, vậy lòng đất thì sao!?
Đào đường hầm đi vào?
Tô Trạch lập tức không còn do dự, bây giờ mỗi phút mỗi giây đều quý giá, ai biết đám Nguyên Anh kia khi nào dừng chiến.
“Chúng ta nhìn xem xem có thể đào đường hầm đi vào không, các ngươi đi theo sau ta là được, Hắc Đản cản phía sau, chú ý sau khi đi vào phải che hố trên mặt đất đi!”
Tô Trạch dặn dò một câu, sau khi nhìn thấy Hắc Đản lắc lư vỏ trứng đồng ý lập tức bắt đầu hành động.
Ánh sáng trong tay hắn lấp loé, một thanh trường đào tràn ngập linh động chi ý đã xuất hiện trong tay.
Là một thanh trường đao cấp linh khí!
Phập một tiếng.
Giây tiếp theo, mặt nền đá xanh cứng rắn dưới chân trực tiếp bị đào ra, động tác của Tô Trạch cực nhanh, hay tay bay múa, tầng nham thạch cứng rắn trước mặt sôi nổi dập nát, không cần chuyển đất đá về phía sau, tất cả đều thu vào trong túi không gian.
Bởi vậy, không bao lâu sau, trước mặt Tô Trạch đã có nham thạch biến thành bùn ướt, có từng hơi nước mờ xuất hiện.
Tô Trạch thử tính, cảm thấy chiều sâu cũng đủ rồi, sau đó phán đoán phương hướng của thành Thiên Quỳ bèn bắt đầu đào theo hướng chính xác!
Ầm ầm ầm.
Tiếng vang nặng nề thỉnh thoảng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Lạch cạch lạch cạch.
Đất đá rơi xuống, Tô Trạch thấy thế bèn quay đầu nói với Tiểu Hoả: “Tiểu Hoả, mượn ngọn lửa của ngươi một chút.”
Hắn nói rồi dùng tay nắm lấy thân hình tròn vo lông xù của Tiểu Hoả, vừa đi về phía trước vừa dùng ngọn lửa trên người Tiểu Hoả hong động, làm bên ngoài động dần dần cứng lại để ngăn đất đá sụp xuống.
Dần dần, Tô Trạch không ngừng đi về phía trước, tiếng chấn động truyền tới từ trên đỉnh đâu cũng càng thêm dồn dập!
Cộp!
Một tiếng vang có chút thanh thuý đột nhiên xuất hiện, hình như trường đao đụng phải vật cứng gì đó vậy.
Vẻ mặt của Tô Trạch căng thẳng, lập tức cảm thấy hơi khẩn trương.
Chẳng lẽ người của thành Thiên Quỳ điên cuồng như vậy à!?
Ngay cả nơi sâu dưới lòng đất như vậy cũng đề phòng?
Trong lòng Tô Trạch trầm xuống, động tác nhẹ đi không ít, hắn cẩn thận dùng trường đao rửa sạch sẽ bùn đất trước mặt, lộ ra vật cứng phía trước.
Đồ vật phía sau đất đá làm vẻ mặt Tô Trạch lập tức trầm xuống.
Màu sắc quen thuộc, hoa văn quen thuộc.
Là tường thành Thiên Quỳ!
“Má nó!”
Tô Trạch thấy thế không khỏi thấp giọng mắng một câu.
Vị trí hiện giờ của mình đã cách mặt đất khoảng năm trăm mét!
Dưới lòng đất nhưng không giống trên mặt đất, sâu thêm một mét thì áp lực phải đối mặt chính là tăng theo gấp lần!
Chiều sâu năm trăm mét thật ra đã là rất sâu!
Nhưng Tô Trạch không thể ngờ đám người của thành Thiên Quỳ vậy mà lại xây nền tường thành sâu tới vậy!
“Đúng là đáng giận!”
Tô Trạch thấp giọng không ngừng phun tào, động tác trên tay lại không dừng lại, quay đầu bắt đầu đào càng sâu hơn!
Gặp phải tường thành là một chuyện xấu, nhưng cũng nhắc nhở Tô Trạch bây giờ hắn đã tới cửa thành Thiên Quỳ!
Chỉ cần không ngừng đào xuống phía dưới, tìm thấy chỗ yếu hơn, sau đó đào về phía trước một khoảng cách ngắn là có thể tiến vào bên trong thành Thiên Quỳ!
Ầm vang!
Tiếng trầm đục truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Nghe tiếng động thế nào cũng giống như là một con yêu thú Kim Đan nện trên mặt đất, nếu không sẽ không có tiếng động lớn như vậy.
Tô Trạch không quan tâm đến những chuyện đó, chỉ lo đào càng sâu ở dưới lòng đất.