Trường đao trong tay lóe lên, một tia khí linh trong đó phát ra cảm xúc không hài lòng.
Đường đường một thanh linh khí mà làm loại chuyện này quả thật là đang nhục nhã nó!
Nhưng Trảm Tiên kiếm nhẹ nhàng run lên, một tia huyết quang xuất hiện sau đó lại biến mất.
Khí linh trong trường đao lập tức không có tiếng động, ánh sáng trên trường đao cũng không lóe lên nữa, cực kỳ yên tĩnh.
Tô Trạch hiểu ý mỉm cười, không nói gì mà đẩy nhanh tốc độ.
Sáu trăm mét, bảy trăm mét.
Theo Tô Trạch không ngừng đào, độ sâu cũng không ngừng giảm xuống.
Độ ấm xung quanh bắt đầu thấp đi, hơi ẩm khí lạnh càng thêm dày đặc.
Nhưng cùng lúc đó, Tô Trạch cảm giác được mật độ của linh khí xung quanh đang tăng lên với tộc độ khủng bố!
Trong lòng hắn có một suy đoán, hai mắt sáng lên, động tác trên tay lập tức nhanh hơn vài phần.
Rất nhanh thôi, khi Tô Trạch đào xuống độ sâu khoảng một nghìn hai trăm mét.
Tô Trạch dừng công tác đào đất trong tay và quay đầu nhìn về phía bên cạnh, hô hấp có hơi dồn dập dò tay ra.
Phụt.
Bàn tay xuyên qua một cách dễ dàng.
Không chịu cản trở!
Không thấy tường thành nữa!
“Tốt lắm.”
Tô Trạch thở ra một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: “Nhóm người của thành Thiên Quỳ đúng là cố chấp, làm tới nơi sâu như vậy, chẳng lẽ lúc trước Nguyên Anh tự tay tu sửa?”
Hơn một nghìn mét dưới lòng đất cũng không ảm đảm mà lại sáng như ban ngày.
Nếu ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ phát hiện toàn bộ con đường đều lấp lánh ánh vàng!
Giữa đất hình như có ánh vàng lấp lánh như vàng thật, chiếu sáng toàn bộ đường hầm!
Đó là linh lực mà Tô Trạch để lại, dùng để gia cố đường hầm, phòng ngừa động sụp xuống!
Một đường đào xuống dưới, dù là Tô Trạch cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Với độ sâu hiện giờ, áp lực mà bùn đất xung quanh mang đến là khó có thể tưởng tượng, nếu muốn giữ vững tính củng cố của động thì chỉ có thể không ngừng dùng linh lực gia cố.
Nói cách khác là bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy cơ sụp xuống.
Độ sâu hơn một nghìn mét, nếu là người tu luyện Kim Đan cảnh bị vùi lấp thì chỉ có một kết quả chính là bị ép thành thịt vụn!
Đây cũng là nguyên nhân thành Thiên Quỳ xây nền tới độ sâu này mới dừng lại.
Kim Đan cảnh không thể an toàn tới độ sâu này, nếu là Nguyên Anh cảnh thì có lẽ vừa tới gần thành Thiên Quỳ đã bị phát hiện ra rồi.
Cũng là nhờ linh lực của Tô Trạch thật sự quá hồn hậu nên lúc này mới tương đối nhẹ nhàng bình yên tới được đây.
Hắn thở ra một hơi, khẽ vận chuyển Long Tượng Tu Thân quyết, hấp thu linh khí nồng đậm xung quanh để bổ sung số linh khí vừa tiêu hao
Ba giây sau, Tô Trạch đã hoàn toàn khôi phục lộ ra chút ý cười rồi quay đầu nói với ba đứa Tiểu Thanh.
“Chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa chúng ta sẽ làm một vụ lớn! Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào, không cần giữ thực lực, chúng ta cướp tham quan xong lập tức chạy lấy người, tuyệt đối không thể dừng lại quá lâu, biết chưa?”
Đám Tiểu Thanh trịnh trọng gật đầu, ghi tạc lời nói của Tô Trạch ở trong lòng.
Tô Trạch khẽ gật đầu, trường đao trong tay bắt đầu bay múa đả thông vào bên trong thành Thiên Quỳ.
Theo khoảng cách thâm nhập, tiếng gầm rú như có như không dần dần yếu đi.
Nhưng Tô Trạch cũng không đào lên phía trên mà cẩn thận dò thần niệm ra tìm kiếm nơi có linh khí nồng đậm.
Trong mắt hắn, thứ có giá trị nhất trong thành Thiên Quỳ chính là mạch khoáng linh thạch bên dưới!
Thứ đồ chơi lãng phí tiền như cự pháo linh thạch này mà những người trong thành Thiên Quỳ có thể liều mạng điên cuồng bắn một lúc là phải biết quy mô của mạch khoáng dưới lòng đất thế nào!
Nếu có thể tìm được mạch khoáng, đào được một bộ phận linh thạch trong đó cũng là một khoản lớn!
Tô Trạch âm thầm tính toán trong lòng, trong tay xuất hiện năm cái nhẫn không gian và đeo lên trên tay.
Sau đó, hắn lại tùm ra sáu cái nhẫn không gian đưa cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa làm hai đứa tự thu.
Đây là toàn bộ pháp khí không gian mà hiện giờ Tô Trạch có được, đều nhặt hòm mà có.
“Nếu lát nữa nhìn thấy mạch khoáng linh thạch thì thu vào trong nhẫn không gian hết biết chưa? Dù sao cứ có giá trị là thu vào, không có giá trị thì nhìn cũng đừng nhìn!”
“Hiểu rồi!”
Đám Tiểu Thanh gật đầu, trong đó Tiểu Hỏa và Hắc Đản hưng phấn một cách khác thường, hận không thể lập tức lao ra tham quan một lượt!
Tô Trạch hài lòng gật đầu, bây giờ ba đứa Tiểu Thanh vẫn rất là biết điều, cũng rất thuần thục về phương diện này.
Vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, khẽ nhướng mày, trong đôi mắt hiện lên một tia vui mừng, hô nhỏ một tiếng.
“Tìm thấy rồi, nhanh chóng tới đây với ta!”
Tô Trạch nói rồi nhanh chóng múa may trường đao điên cuồng đào về phía chéo bên trên!
Tiểu Thanh đủ bình tĩnh, Tiểu Hỏa bắt đầu hưng phấn, ngọn lửa trên người sáng hơn không ít.
Một lúc sau, sau khi bay lên khoảng ba trăm mét, động tác của Tô Trạch đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, cẩn thận đào tầng nham thạch trước mặt mình.
Phụt.
Đúng lúc này, trường đao của Tô Trạch dò ra lại giống như vừa chọc thủng một tầng giấy vậy, phía sau không hề có lực cản truyền đến.
Tô Trạch thấy vậy lập tức phản ứng lại, thu trường đao về.
Giây tiếp theo, một ánh sáng trong suốt hơi mờ phát ra từ trong vết nứt rất nhỏ kia và chiếu rọi lên trên khuôn mặt Tô Trạch.
Cùng lúc đó, một luồn linh khí tinh khiết đến cực hạn vô cùng lớn đột nhiên tràn ngập vết nứt!
Đôi mắt Tô Trạch xuyên qua vết nứt nhìn về phía sau, con ngươi hơi co lại, khóe môi khẽ cong lên lộ ra một nụ cười không tiếng động.
Chỉ thấy mặt sau vết nứt là một mảnh trong suốt, ánh sáng lập lòe, linh khí tung hoành nồng đậm!
Từng khối linh thạch nửa trong suốt màu xanh lá dày đặc trong đường hầm giống như những viên đá quý được khảm trong bầu trời sao, ánh sáng xanh dịu nhẹ lại làm người ta cảm thấy vô cùng lóa mắt!
Nồng độ linh khí trong không khí đã tăng lên đến một trình độ nhất định, cho dù không chủ động tu luyện, những linh khí đó cũng tự động tiến vào trong cơ thể Tô Trạch.
Trước mặt Tô Trạch, cách một tầng nham thạch mỏng cuối cùng, xuyên qua khe nứt nho nhỏ có thể nhìn thấy đối diện chính là một mạch khoáng chứa đầy tinh thể phát sáng!