Chỉ cần giành được căn nguyên của đạo, cho dù không có được mười mấy rương linh thạch cực phẩm kia cũng không sao.
Còn mấy linh thạch thượng phẩm đó ?
Trong lòng Tô Trạch lúc này đã hoàn toàn không còn vị trí cho linh thạch thượng phẩm nữa, cả tâm trí chỉ có một chùm sáng căn nguyên của đạo cao cỡ một người kia!
Còn đám thiên kiêu Anthony mặc dù không có hệ thống, không nhìn thấy cái gọi là giá trị bao nhiêu kia.
Nhưng bọn họ đương nhiên có thể cảm nhận được chỗ quý giá của căn nguyên của đạo đó.
Không nói cái khác, chỉ đứng ở bên cạnh, bọn họ cũng có thể cảm nhận được lĩnh ngộ của bản thân về đạo tắc hình như cao hơn một chút!
Nguyên nhân mà Tô Trạch không có loại cảm giác này, cũng là bởi vì độ khống chế đạo tắc của hắn quá cao, đạt tới hai mươi phần trăm rồi!
Đừng nói là Anthony, cho dù là mấy tên thiên kiêu xếp đầu bảng, lúc này độ khống chế đjao tắc còn chưa tăng được tới mười lăm phần trăm ấy chứ.
Còn hai mươi phần trăm?
Đó cũng không phải là thứ bọn họ hy vọng đạt được ở Kim Đan cảnh!
Nhất định phải giành được căn nguyên của đạo!
Trong nháy mắt này, suy nghĩ này đồng thời xuất hiện ở trong đầu mười hai tên thiên kiêu!
“Cùng nhau ra tay! căn nguyên của đạo to như vậy đủ để chúng ta chia nhau rồi! ”
Giọng nói của Jimuri truyền vào trong tai thiên kiêu khác.
Không có ai có ý kiến khác.
Đối mặt với lão Thành chủ Nguyên Anh đỉnh phong, nếu không liên thủ, thì bọn họ sẽ bị giết chỉ trong vài giây!
Dưới đất.
Từ lúc lão Thành chủ đi ra đã trôi qua ba mươi giây.
Ba mươi giây ngắn ngủi, đối với Tô Trạch lại giống như là ba mươi năm gian nan, trong lòng có chút vội vàng, nhìn chăm chú cuộc giằng co của hai bên, nhưng chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
“Mau đánh đi! ”
“Đám Anthony ngu xuẩn này, chẳng lẽ không nhìn ra lão già kia đang nhân cơ hội hồi phục sức mạnh sao! ?”
“Con mẹ nó, đúng là chọc tức chết ông đây rồi! ”
Tô Trạch chửi điên cuồng ở trong lòng, cảm nhận được khí tức của lão Thành chủ dần ổn định lại, hận không thể trực tiếp một chưởng đánh chết đám khốn nạn Anthony kia.
Cho ngươi cơ hội ngươi còn không sử dụng!
Trên thực tế, Anthony đương nhiên không phải kẻ ngốc.
Tất cả thiên kiêu đều không phải là kẻ ngốc.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được lúc lão Thành chủ kia vừa mới phá quan ra, khí tức có phần không ổn định.
Nhưng không có người ra tay trước.
Không có lý do nào khác, sợ chết mà thôi
Đối phương chính là Nguyên Anh, còn là cường giả Nguyên Anh đỉnh phong, không phải là loại cường giả Nguyên Anh sơ kỳ hay Nguyên Anh trung kỳ!
Đối mặt với Nguyên Anh đỉnh phong, nếu hơi không chút ý, thì bọn họ sẽ bị trức tiếp giết chết ngay lập tức!
Chỉ có nhiều người bọn họ đồng loạt ra tay, hơn nữa đều dốc hết con át chủ bài của bản thân ra thì mới có thể bảo đảm chiến thắng đối phương, mà còn chưa chắc đã giết được!
Nhưng nếu không thống nhất được mặt trận thì bọn họ không dám tùy ý ra tay.
Một khi bản thân ra tay, trong lòng mấy người khác lại có tâm tư xấu khác, cố ý chậm hơn trong chốc lát, hoặc dứt khoát không ra tay.
Vậy kẻ chết chính là bản thân mình!
Lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người tuyệt đối phải có!
Để cho ổn thỏa, cho dù biết rõ đối phương cũng đang kéo dài thời gian để hồi phục sức mạnh, bọn họ cũng vẫn phải câu thông với nhau một chút mới được!
Thời gian ba mươi giây, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Sau khi đám thiên kiêu Anthony lợi dụng truyền âm câu thông xong xuôi, lão Thành chủ của thành Thiên Quỳ cùng với hơn mười tên cường giả Kim Đan kia cũng đã nhất trí thời gian ra tay!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên
Mạch khoáng chấn động, mặt đất nứt ra, từng viên linh thạch thượng phẩm trên vách đá bị đánh rơi xuống, rơi xuống mặt đất giống như mưa rơi không cần tiền!
“Khà khà…”
Tô Trạch nhìn thấy bọn họ bắt đầu hành động thì cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hẳn, lộ vẻ tươi cười, kim quang lờ mờ ngưng tụ trên hai tay, trong miệng lẩm bẩm nói : “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”
Nói xong, hắn khẽ quát một tiếng, cả người được bao phủ trong kim quang, một luồng kim quang chói mắt phá vỡ tầng bùn đất dày mười mét xuất hiện ở trong trung tâm mạch khoáng!
Bùm một tiếng.
Mặt đất nứt vỡ, kim quang nổ tung ra!
Gần như là trong nháy mắt, một bóng người từ dưới lòng đất lao ra, lắc mình một cái đã bước vào trong căn phòng.
Anthony cùng với lão Thành chủ đang chiến đấu đều sửng sốt, hơi ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn.
Vì vậy, bọn họ nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở trong căn phòng, nhẹ nhàng vung tay lên.
Ngay sau đó.
Chùm sáng mung lung cao cỡ một người đột nhiên biến mất tăm!
Tĩnh mịch.
Vắng lặng một cách chết chóc.
Trong tích tắc ấy thời gian hình như ngừng lại.
Không có chút âm thanh nào vang lên.
Chiến đấu đã ngừng lại, thậm chí cả hô hấp của những cường giả cũng đã ngưng.
Những cường giả như đám thiên kiêu Anthony và lão Thành chủ của thành Thiên Quỳ nhao nhao quay đầu nhìn bóng người trong căn phỏng nhỏ ấy, trừng mắt lên, con ngươi co lại.
căn nguyên của đạo bị cái gã bỗng đột nhiên xuất hiện lấy mất rồi!
Hắn là ai?
Suy nghĩ này cùng lúc nảy ra trong đầu của nhóm người Anthony và những cường giả thành Thiên Quỳ.
Không ai biết bóng người đó là người nào.
Chỉ có ba vị thiên kiêu của tộc Huyết Thần cảm thấy bóng lưng đó có hơi quen mắt.
Rất giống một người.
Không phải giống bình thường, mà là giống y như đúc!
Anisha và Daniel tiếp xúc nhiều nhất với Tô Trạch, đương nhiên nhớ được hình dáng của Tô Trạch, giờ nhìn thấy bóng người trong căn phòng nhỏ đó, chỉ thấy rất giống với Tô Trạch.
Về phần các cường giả của thành Thiên Quỳ, tất nhiên là không biết không quen Tô Trạch.
Chỉ là cảm nhận được khí tức khí tức trên người đối phương, biết được đối phương chắc chắn không phải tộc nhân của bộ tộc Đạo Diễn, khả năng cao là người tộc khác tới.
Mà vào lúc này, có thể xuất hiện ở đây…
Không cần nghĩ cũng biết đó chắc chắn là đồng bọn của đám người đột nhập nọ!
Giảo hoạt, thật sự là quá giảo hoạt!
Trong nháy mắt, lão Thành chủ của thành Thiên Quỳ đã hiểu kế hoạch của người đó.
Hóa ra hai mươi người kia chỉ là mồi nhử!
Cái gã thật sự ra tay vẫn luôn ẩn nấp, từ đầu tới cuối đều không ra tay, chờ đến khi đám người của mình chú ý vào chúng, tên khốn nấp trong bóng tối đó mới ra tay trộm đi mất căn nguyên của đạo!