Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Cho Hắc Đản Một Cơ Hội Lập Công

Chương 430: Cho Hắc Đản một cơ hội lập công Chương 430: Cho Hắc Đản một cơ hội lập công

Bây giờ không phải lúc nghĩ tới những việc này, Tô Trạch vỗ Hắc Đản, dặn: “Khống chế tốt bản thân, đợi lát nữa đừng ra tay, khi nào ta kêu ngươi đột phá thì ngươi đột phá!”

“Biết rồi.”

Hắc Đản lắc vỏ trứng, coi như là gật đầu đồng ý.

Sau đó, Tô Trạch mở hệ thống thương thành ra, tìm tòi một lượt ở trong đó, cuối cùng tìm được một tấm phù triện.

Phù triện Khi Thiên.

Đây là một loại phù triện có thể giấu diếm thiên cơ, mục đích đúng là tránh cho người không liên quan nhưng ở trong thiên kiếp sẽ không bị thiên kiếp công kích!

Mỗi tội giá là chát.

Mỗi một tấm mất tu vi hai trăm ngàn năm.

Tô Trạch mua ba tấm, cũng chia cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa mỗi con một tấm.

Sau khi nói cho bọn nó phương pháp sử dụng của phù triện thì Tô Trạch mở khe không gian, dẫn theo đám Tiểu Thanh ra ngoài.

Thần niệm tản ra, sau khi dò xét tình huống xung quanh một phen.

Bóng người của Tô Trạch lóe lên, hóa thành một luồng kim quang vọt đi.

Đám Tiểu Thanh theo sát ở phía sau, không dám đi để mất dấu hắn.

Tô Trạch không sử dụng năng lực đạo tắc không gian nữa.

Tấm lưới lớn mà đám Anthony giăng ra cũng đang thu lại, giờ cũng tới lúc để hắn thu lưới rồi.

Nhân số tham gia lùng bắt quá nhiều, nếu mà để nhiều hơn nữa thì rất khó khống chế!

Phập.

Một kiếm chém một thí sinh thành mảnh nhỏ.

Tô Trạch thu hồi chiến lợi phẩm, ngay sau đó đã cảm giác một loạt thần niệm đang cuồn cuộn lan về phía này.

“Hắn ở đây!”

Ngay sau đó, tiếng rống to truyền đến từ đàng xa!

Ầm!

Thoáng cái, một loạt khí tức kinh người dâng lên từ bốn phương tám hướng, khí tức cường hãn được tản ra, tiếng xé gió chói tai vang lên vùn vụt!

Nơi xa.

Mấy người Anthony biến sắc, ngay sau đó thì thấy vui mừng, thân hình trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi!

Có khả năng trên người Tô Trạch vẫn còn căn nguyên của đạo dùng thừa, bởi vì nó rất hệ trọng nên hiển nhiên bọn họ phải qua đó đầu tiên!

“Bây giờ ra tay hả?”

Hắc Đản hỏi.

“Đợi thêm lát nữa, chờ bọn họ tập trung thêm rồi lại tính, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất!”

Tô Trạch lắc đầu, vỗ Tiểu Thanh nói: “Tiểu Thanh, ngươi kéo ta chạy đi, ta sợ tốc độ của ta nhanh quá bọn họ không đuổi kịp.”

Tiểu Thanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chở Tô Trạch biến thành một luồng sáng xanh bay về nơi xa!

Tốc độ của Tô Trạch rất nhanh, song tốc độ của Tiểu Thanh cũng không chậm.

Dù sao công pháp nó tu luyện cũng là Tứ Tượng Thanh Long độn pháp, cấp bậc cũng không kém gì Thiên Bằng Phù Dao quyết, thậm chí còn mạnh hơn chút.

“Đuổi theo!”

“Bại hoại đừng hòng chạy!”

Một loạt tiếng rống to truyền đến.

Sắc mặt Tô Trạch bỗng trở nên đen sì.

Con mẹ nó bại hoại cái gì?

Danh tiếng của mình đều bị bọn khốn kiếp kia làm xấu hết rồi!

Tô Trạch thở dài thườn thượt, cố làm bản thân tỉnh táo lại.

“Không vội không vội, đợi lát nữa sẽ để thiên kiếp đánh chết các ngươi!”

Hắn thì thào tự nói trong thầm lặng, ngồi xếp bằng trên lưng ở Tiểu Thanh, vẻ mặt lạnh nhạt, cứ như không thấy được những bóng dáng đang đuổi giết kia vậy.

Cùng lúc đó.

Trên phi thuyền của bộ tộc Địa Tinh, tám thiên kiêu nhận được tin của Jimuri, lúc này đều đỏ mặt căng cớn lên với nhau, bắt đầu dồn hết linh ljc vào cho la bàn!

Thoáng cái, lam quang tăng vọt, trải rộng khắp thiên địa!

Ở nơi xa.

Diệp Thanh và Lữ Cảnh Long cũng đều nghe thấy động tĩnh, sắc mặt đều thay đổi.

“Trạch ca bị phát hiện rồi!”

“Lên, mau đi cứu viện, kêu đám Đỗ Dao chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!”

Diệp Thanh nói nhanh, lấy bảo vật truyền tin của Nhân tộc phát cảnh báo cho bên Đỗ Dao, ngay sau đó bóng người biến mất, bay về nơi xa!

Lữ Cảnh Long vội vàng theo sau.

Ầm!

Một đốm sáng năng lượng chói mắt xuất hiện trong không trung, nổ tung trong thiên địa.

“Tô Trạch, ngươi không trốn thoát được đâu!”

“ Cảm giác không thể sử dụng được năng lực đạo tắc rất khó chịu đúng không!?”

“Giao căn nguyên của đạo ra đây, bọn ta sẽ cho ngươi cơ hội chiến đấu công bằng với bọn ta!”

Mấy người Anthony, Jimuri hô to, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vài bóng hình ở phía trước.

Nhưng Tô Trạch thì lại chẳng để ý mấy tới bọn họ, mà hắn đang cảm nhận hào quang màu lam nhạt ở xung quanh rồi thầm thấy kinh hãi.

Độ củng cố của không gian đã tăng lên rất nhiều.

Từ đó ắt phải có độ khống chế đạo tắc rất cao thì mới sử dụng được năng lực đạo tắc!

Bảo vật của bộ tộc Địa Tinh à?

Còn có thứ tốt thế này ư?

Thấy sao thì cũng là hàng cấp linh bảo đó!?

Bỗng chốc, Tô Trạch càng thấy hừng hực khí thế ở trong lòng, tản thần niệm ra thì cảm giác được có một vài thí sinh đang xông về phía này, hắn cứ như thấy được một đám tu vi đang chạy hồ hởi về phía mình vậy.

Vèo!

Tiếng gào thét bén nhọn vang lên.

Tô Trạch khẽ nghiêng đầu, né thoát luồng huyết quang ấy.

“Tô Trạch, chẳng nhẽ ngươi tưởng mình còn chạy thoát được à?”

Anthony thờ ơ nhìn Tô Trạch ở phía trước, trong mắt tràn đầy sát ý.

Tô Trạch tỏ ra mắt điếc tai ngơ với mấy lời vớ vẩn của đám Anthony.

Loại lời chẳng có tác dụng gì này chẳng biết nói ra để làm gì nữa?

Lời kịch nói cho tốn nước bọt à?

Cảm thấy suất diễn mờ nhạt quá hay gì?

Tô Trạch lắc đầu, thần niệm tản ra, bắt đầu dò xét tình huống xung quanh.

Thần niệm cuồn cuộn mênh mông chẳng hề che dấu, khuếch trương ra ngoài đầy điên cuồng và nhanh chóng, bao trùm cả những thí sinh phát ra khí tức mạnh mẽ ở xung quanh!

Rất nhiều thí sinh đều cảm thấy có một cơn gió mát thổi vào mặt, cứ như vừa có thứ gì đó quét qua vậy.

Mà sắc mặt của đám người Anthony thì đều thay đổi, lúc này bọn họ đã cảm giác được sự mạnh mẽ trong thần niệm của Tô Trạch!

“Đây đúng là biến số mà!”

Anthony hơi nhíu mày lại.

Mặc dù hắn biết ở trong tình huống hiện giờ thì Tô Trạch phải chết là chuyện không còn gì để nghi ngờ nữa rồi.

Nhưng sau bài học kinh nghiệm lần trước thì Anthony không cho phép xuất hiện thêm bất kỳ biến số nào nữa!

“Không sao!”

Đúng lúc này, thiên kiêu của bộ tộc Huyền Dương - Ôn Nhất Hiền thản nhiên nói một câu, sau đó lấy một vật ra từ trong lòng ngực, nói với vẻ lạnh nhạt: “Có tháp Tỏa Hồn ở đây, lực lượng thần hồn của hắn chẳng làm ăn được gì đâu!”

Thấy thế, trên mặt mấy người Anthony để toát lên vẻ ý mừng.

Bình Luận (0)
Comment