Nếu thế thì xác suất đánh chết được Tô Trạch đã là một trăm phần trăm rồi!
“Như thế thì đúng là quá tốt!”
Mấy người Jimuri, Anthony, Solomon cũng cười ha ha, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Trạch đang “Chạy trốn” ở phía trước, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác sung sướng khó tả!
Dáng vẻ chật vật hiện giờ của Tô Trạch và dáng vẻ bọn họ bị những cường giả của thành Thiên Quỳ kia đuổi giết lúc trước… Quả nhiên là giống nhau như đúc!
“Tô Trạch, chịu chết đi!”
một loạt tin linh lực lóa mắt xuất hiện và đánh về phía Tô Trạch đầy điên cuồng!
Tô Trạch vẫn không nhúc nhích, toàn bộ do tự mình Tiểu Thanh tránh né.
Hắc Đản và Tiểu Hỏa theo sát ở bên cạnh Tiểu Thanh, cũng đều tránh né công kích đến từ bốn phương tám hướng!
Đã được Tô Trạch dặn dò trước nên các nàng cũng không ra tay trước!
“Đợi lát nữa đánh nhau, các ngươi không cần cứng chọi cứng làm gì, chủ yếu là tránh né thôi. Chỉ cần chống đỡ một lát nữa là được.”
“Đồ mà ban nãy ta cho các ngươi, phương pháp sử dụng đã nhớ hết chưa?”
Tô Trạch truyền âm hỏi bằng thần niệm.
“Đều nhớ hết rồi.” Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa gật đầu lia lịa.
“Ừ.”
Tô Trạch gật đầu, không nói gì nữa, hắn luôn chú ý tới đám thí sinh đang đuổi giết hắn về phía bên này.
Ban nãy hắn không chỉ mua mỗi ba tấm phù triện Khi Thiên, còn mua một đống lớn bảo vật dùng để phòng ngự, chuyên để cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa sử dụng.
Suy cho cùng thì bây giờ thí sinh vây công quá nhiều.
Kiến nhiều cũng cắn chết được voi, chứ đừng nói là Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa.
Vì để tránh lát nữa các nàng bị hỏa lực tổng hợp của đối phương làm bị thương, Tô Trạch có thể nói là bỏ hết vốn liếng, số tu vi hắn đã xài hơn ba triệu năm, mua một đống lớn vật phẩm tiêu hao như phù triện v.v…
Bây giờ đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ việc đợi thời khắc cuối cùng tới thôi!
Có thể nói là Tô Trạch chẳng thèm để ý tới, nhìn còn chẳng thèm nhìn những công kích thỉnh thoảng xuất hiện từ xung quanh lấy một cái.
Thời gian trôi qua dần, mặc dù Tô Trạch và đám Tiểu Thanh luôn phi độn.
Nhưng vòng vây vẫn luôn thu nhỏ lại!
Thế nên không gian mà bọn họ có thể né tránh cũng đang thu nhỏ lại dần!
Hơn nữa càng ngày càng có nhiều thí sinh xuất hiện ở xung quanh, đã nhiều tới mức có thể thấy bằng mắt thường rồi.
Đã tới lúc này, có rất nhiều thí sinh không liên quan tới sự kiện lần này đều xuất hiện!
Mặc dù bọn họ không biết Tô Trạch đã làm ra chuyện gì, nhưng thông qua tin đồn thì bọn họ vẫn biết trên người Tô Trạch có đồ tốt!
Vì vậy, bây giờ nhìn thấy thế cục đã định thì đương nhiên là phải tới chia một chén canh rồi!
Đối với những người này, mấy người Anthony chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không để ý.
Bây giờ lại muốn hớt chỗ tốt á?
Tưởng bở!
Tô Trạch chú ý thấy nhiều thí sinh xuất hiện hơn, trong lòng lại có hơi mừng rỡ.
Lại có một khoản tu vi xông xênh tới tay rồi!
Trong bầu trời xa xăm, phi thuyền của bộ tộc Địa Tinh đang bay về phía này.
Lam quang trong thiên địa cũng sáng rực hơn, giống như thực chất vậy!
Độ củng cố không gian đang tăng lên một cách điên cuồng!
Tô Trạch cảm nhận được loại biến hóa này rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn thấy bình tĩnh.
Vì đạo tắc không gian vẫn sử dụng được!
Trừ phi là cường giả có tu vi cao hơn tự mình điều động la bàn, nếu không thì uy lực mà đám thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh có thể phát huy ra được cũng chỉ có như vậy thôi!
Cuối cùng.
Sau một lúc lâu.
Tiểu Thanh dừng lại, lơ lửng ở trên không, lạnh lùng liếc đám thí sinh ánh mắt lập lòe ở xung quanh!
Vòng vây đã thu nhỏ lại tới mức độ nhất định, không thể lui nữa rồi!
Không có không gian trống cho Tiểu Thanh phi độn rồi!
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười đầy càn rỡ truyền đến.
“Tô Trạch, tên chết tiệt nhà ngươi, ngoan ngoãn ở lại đây cho tay đi!”
Hai mắt của Jimuri và Anthony đều đỏ.
Những thiên kiêu lúc trước đã tham gia vào hành động ở thành Thiên Quỳ cũng đều giống hai ngươi bọn họ, nhìn Tô Trạch đầy tàn bạo, ánh mắt đỏ bừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Trạch luôn!
“Đừng nói nhảm nữa, đêm dài lắm mộng, trực tiếp ra tay!”
Solomon vung tay lên nói.
Cả đám thiên kiêu gật đầu lia lịa, hiển nhiên không định cho Tô Trạch cơ hội nói chuyện, lúc này hắn trực tiếp ra tay!
Mặc dù nhân số đông đảo, bên phía bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng bọn họ vẫn cẩn thận vô cùng!
Một dao động vô hình lặng lẽ xuất hiện, quét ngang toàn bộ.
Ôn Nhất Hiền cầm bảo vật nhà mình trong tay, truyền linh lực, tiểu tháp trong tay chậm rãi xoay tròn, trấn áp lực lượng thần hồn của Tô Trạch!
Cùng lúc đó có mấy thiên kiêu xuất hiện khóa lại khí cơ của đám Tiểu Thanh!
Đám người Anthony đều nhìn vào thanh trường kiếm bên hông của Tô Trạch, trong mắt chứa đầy sự tham lam và kiêng kỵ.
“Jimuri, tới ngươi ra tay rồi đó!” Anthony quay đầu nói.
Jimuri nở một nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trảm Tiên kiếm đầy nóng bỏng, đột nhiên Tụ Bảo bồn đeo trên cổ bắt đầu lớn dần.
Trong phút chốc, một bảo bồn lớn bằng chậu nước rửa mặt xuất hiện, trên bảo bồn có thần quang sặc sỡ vờn quanh, còn có một luồng dao động thần niệm có hơi mênh mông cuồn cuộn xuất hiện.
Khí linh của Tụ Bảo bồn tỉnh lại, mục tiêu nhắm thẳng vào Trảm Tiên kiếm!
Keng!
Trảm Tiên kiếm khẽ rung lên.
Jimuri thấy thế vui mừng quá đỗi, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam, linh lực trong cơ thể tuôn trào ra và truyền hết vào trong Tụ Bảo bồn!
Ầm!
Một luồng sáng chói mắt xuất hiện.
Linh bảo trung giai, khí linh trong Tụ Bảo bồn hoàn toàn thức tỉnh!
Trong hư không, một ông già lưng gù dần trở nên thật hơn.
Hiển nhiên, đây là khí linh của Tụ Bảo bồn.
Nhưng mà Tô Trạch nhạy cảm phát hiện được, khí linh này so với kiếm linh hình như kém hẳn về mặt trình độ ngưng thật!
Hoàn toàn chỉ là một hư ảnh mà thôi!
Phải biết rằng, khi kiếm linh hiện hóa thì hoàn toàn là thật thể đó!
“Cái lão già đáng khinh trông mà buồn nôn này, ta muốn làm thịt hắn, lại muốn cố mang ta đi á!”
Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng của kiếm linh có chứa cả sự xấu hổ khôn cùng.
Ánh sắng rực rỡ của Tụ Bảo bồn tỏa ra sáng chói, bao phủ cả Tô Trạch và Trảm Tiên kiếm vào trong.
Ảo ảnh của ông già kia bắt đầu phát lực, nở nụ cười đầy tự tin, cố muốn lấy luôn Trảm Tiên kiếm!
…