Tô Trạch cũng lười để ý, hắn nhìn lướt qua bên Hắc Đản, mặc dù không rõ rốt cuộc là có chuyện gì nhưng chỉ cần Hắc Đản không có chuyện gì là được.
Ngay sau đó, hắn lại tiếp tục công việc cứu hộ của mình.
…
Sau một hồi lâu.
Đã có không ít thiên kiếp tan đi.
Được cứu hộ nên có không ít thí sinh vẫn còn sống.
Nhưng hầu hết đều là người bị thương nặng, có vài người may mắn không bị thương nặng nhưng cũng đã mất năng sức chiến đấu.
Đối với những thí sinh này, đám người Diệp Thanh nghiêm cẩn thực hiện theo chỉ thị của Tô Trạch, đều phong ấn linh lực trong cơ thể đối phương lại, chỉ chừa cho bọn họ chút linh lực để duy trì sinh mệnh, kiềm chế thương thế thôi. Sau đó lại lấy dây thừng cấp pháp bảo có tính chất đặc biệt pháp trói bọn họ lại chung một chỗ, trông cứ như những món hàng được bày lên giá vậy.
Những thiên kiêu kia mặc dù tức tới muốn khè ra lửa với hành động đầy tính sỉ nhục này nhưng lại không dám ho he nói gì.
Đành chịu thôi, bây giờ mạng nhỏ của mình đang nằm trong tay đối phương nên nào dám nói thêm gì.
Còn có một phần thiên kiếp của thiên kiêu vẫn chưa kết thúc.
Tô Trạch không xen vào nữa, chỉ kêu Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa để ý kỹ, còn mình thì chạy tới bên cạnh thiên kiếp của Hắc Đản canh trừng.
Sau một lúc lâu.
Thiên kiếp của Hắc Đản dần kết thúc.
Kiếp vân tan đi, ánh sáng đen trên vỏ trứng của Hắc Đản trở nên đậm vô cùng, một đống hoa văn hiện ra rõ ràng vô cùng.
Một dao động đại đạo huyền diệu tản ra từ trên người Hắc Đản, khí tức kỳ lạ xuất hiện để lại cho người ta một loại cảm giác không nói lên lời.
Trong mắt Tô Trạch, thông tin có liên quan tới Hắc Đản đã có thay đổi.
“Tên:???”
“Đẳng cấp: Cấp C sơ giai”
“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Huyền Vũ0. 81%!”
“Kỹ năng: Thuật Niết Bàn Trường Sinh, Nhất Kích Tất Trúng”
Không khác mấy với lúc trước.
Lần trước dầu gì cũng có thêm một kỹ năng, bây giờ sua khi đột phá đến Nguyên Anh nhưng lại không có thêm kỹ năng nào, đúng là không tin nổi mà.
Tô Trạch nhìn Hắc Đản một lượt từ trên xuống dưới, trong đầu thì nhớ lại tình hình lúc Hắc Đản độ kiếp ban nãy, sự nghi ngờ trong lòng càng nhiều hơn.
Rốt cuộc thì Hắc Đản là thứ gì thế?
Lúc trước Tô Trạch từng suy đoán rất nhiều lần nhưng mà sau khi ngẫm nghĩ kỹ thì lại thấy không khả thi lắm.
Hiện giờ điều duy nhất mà hắn có thể xác định được là có khả năng Hắc Đản không phải Huyền Vũ.
Nếu không thì sẽ chẳng thể giải thích nổi cho việc mỗi lần tinh luyện huyết mạch thì huyết mạch Huyền Vũ trong cơ thể Hắc Đản đều giảm dần như thế!
Cũng không biết số huyết mạch Huyền Vũ trong cơ thể Hắc Đản kia sao lại có nữa.
Có khi nào vật vờ trong hồ Huyền Vũ đó quá lâu nên bị thấm máu Huyền Vũ không nhỉ?
Một lí do vớ vẩn không đáng tin như thế vốn làm người ta không tin được, nhưng hiện giờ Tô Trạch lại cảm thấy cũng có khả năng!
Đùng.
Ánh điện màu đen lập lòe ở trên vỏ trứng của Hắc Đản rồi lai bị hấp thu vào trong vỏ trứng rất nhanh.
Mà Hắc Đản thì lại không có tí thương tích gì, đã thế còn phát ra một âm thanh giống như tiếng ợ.
Nó bay đến bên cạnh Tô Trạch, hưng phấn nói: “Chủ nhân, ta của bây giờ còn mạnh hơn đám Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa rồi nhé.”
“Chỉ là cảnh giới thực lực khá cao mà thôi.”
Tô Trạch nhìn Hắc Đản từ trên xuống dưới, bắt đầu gõ, hắn phát hiện vỏ trứng vẫn cứng rắn như thế, bên trong truyền ra tiếng vang trầm lắng, cứ như ruột đặc vậy.
“Ngươi chỉ biết mỗi một chiêu kia, năng lực thì lại chỉ có hai, phải nói là yêu thú Nguyên Anh phèn nhất … Không, là yêu đản phèn nhất!”
Hắc Đản hừ hừ hai tiếng, nhưng lại không phản bác lời của Tô Trạch.
Đúng lúc này, một âm thanh chói tai vang lên.
Tô Trạch quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một đốm ánh điện chói mắt đang bay về bên cạnh hắn.
Là lôi linh.
Sau khi Tô Trạch thả nó ra thì mặc kệ nó luôn, để nó lao vào trong kiếp vân ăn cơm.
Giờ nhìn thì thấy kích cỡ của nó lớn hơn ban đầu mấy chục lần, từ to bằng móng tay thành to bằng quả bóng rổ.
Tiếng điện tác tách truyền ra từ trong đó.
Kèm theo âm thanh này là một luồng dao động thần niệm có hơi mạnh.
Sau đợt ăn uống lần này, lôi linh đã lớn mạnh hơn không ít, có được sức chiến đấu nhất định, không kém người tu luyện Kim Đan cảnh rồi.
Nhưng mà bây giờ, chiến lực của lôi linh ra sao không quan trọng với Tô Trạch lắm.
Suy cho cùng bọn họ cũng sắp thăng lên tới Nguyên Anh cảnh rồi.
Đến lúc đó chiến lực Kim Đan sẽ chẳng còn gì đáng để trong lòng nữa.
Mặc dù thực lực của lôi linh không tệ, nhưng vẫn cần thêm một thời gian để trưởng thành nữa.
Tô Trạch cười, phất tay thu lôi linh về, sau đó quay đầu nói với Hắc Đản: “Nếu độ kiếp xong rồi thì đi giúp đỡ mọi người chút đi, những thí sinh kia còn có tác dụng với ta!”
Hắc Đản lắc vỏ trứng, coi như là gật đầu.
Tô Trạch cũng xoay người bay về phía Diệp Thanh.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã xuất hiện ở bên người đám Diệp Thanh.
“Trạch ca.”
Mọi người lao nhao chào hỏi, đám thiên kiêu thì khá quen với Tô Trạch nên đương nhiên giọng điệu sẽ thân thiết hơn chút.
Những thí sinh bình thường còn lại kia thì lại có chút kính sợ, thậm chí cũng có một số người còn không dám nhìn thẳng vào Tô Trạch nữa.
“Sao rồi, hình như có nhiều người chết quá nhỉ.”
Tô Trạch liếc mắt nhìn một lượt, nhìn một đám thí sinh xụi lơ ngã xuống đất, cau mày nói.
“Đúng là đã chết nhiều, có thí sinh thực lực không được cao với lại nhiều thí sinh độ kiếp như vậy nên uy lực của thiên kiếp cũng mạnh hơn bình thường một chút, những kẻ thực lực kém kia đương nhiên không sống nổi rồi!”
Diệp Thanh gật đầu, sắc mặt vẫn có hơi trắng bệch, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục về như cũ.
“Ừ.”
Tô Trạch gật đầu, phất tay lấy ra một bình nhỏ ném cho Diệp Thanh, “Uống chút đi, ta thấy thương thế của thằng nhãi ngươi cũng nặng quá rồi đó, có khi còn ngỏm sớm hơn bọn họ ấy chứ!”