“Làm gì có chuyện đó, bọn họ có chết sạch thì ta vẫn sẽ sống nhăn răng!”
Diệp Thanh cười he he không ngừng, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc lúc trước.
Nói xong thì hắn cầm bình nhỏ lên uống một hớp lớn mà chẳng hề do dự.
Đó là thuốc chữa thương trên người thiên kiêu bộ tộc Địa Tinh, rất có tác dụng trong bổ sung khí huyết, vừa khéo lại hợp với tình hình hiện giờ của Diệp Thanh.
Tô Trạch nhìn đám thí sinh ở trước mặt, bỗng thấy có hơi nhức đầu.
Cách lúc cuộc thi dự tuyển kết thúc vẫn còn một khoảng thời gian.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng không thể nào luôn ở đây canh chừng đám thí sinh này được!
Mặc dù đã có một phần chết trong thiên kiếp, nhưng vẫn còn lại gần hai ngàn thí sinh!
Trên cơ bản thì bọn họ đều bị thương nặng, thực lực giảm xuống không phanh.
Nếu không thì chỉ với mấy chục người của Nhân tộc còn lâu mới khống chế được bọn họ.
Rồi giờ nên xử lý thế nào đây?
Tô Trạch cau mày, cuối cùng quyết định vào trong hệ thống thương thành thử thời vận, nhìn thử xem có thứ gì tốt không.
Mở giao diện hệ thống ra, lựa chọn thương thành, rồi bắt đầu tìm tòi ở mục đặc thù trong đó.
Hệ thống thương thành lúc trước Tô Trạch chưa sử dụng bao giờ.
Khi đó tu vi của hắn không nhiều lắm, mà thứ ở trong thương thành thì lại quá đắt với hắn, huống hồ trong thực tế hắn cũng thu được không ít công pháp vũ khí nên mua thứ trong thương thành không đáng lắm.
Hiện giờ sau khi thực lực của hắn tăng lên thì giá cả của một số thương phẩm cũng thấp xuống.
Tỷ lệ giá hạ xuống nhiều lắm!
Như gân gà ăn không ngon nhưng bỏ thì tiếc!
Mà thứ có tác dụng thì giá tiền toàn mấy chục triệu thậm chí còn lên tới trăm triệu, Tô Trạch mua thì thấy đau lòng, mà tác dụng thì cũng không lớn.
Thế nên hắn vẫn chưa sử dụng thương thành của hệ thống bao giờ, thậm chí còn chẳng xem thứ ở bên trong nữa.
Bây giờ tìm sơ qua thì Tô Trạch lại phát hiện được đồ tốt.
Khế ước đại đạo.
Một loại khế ước chuyên dành cho người tu luyện, tương tự với hợp đồng của người bình thường!
Chỉ cấn ký khế ước thì sẽ được thiên địa đại đạo chứng thực!
Nếu như không tuân thủ theo ước định trên khế ước, nhẹ thì bị đại đạo bài xích, cả đời không thể đột phá, nặng thì bị đại đạo phản phệ, trực tiếp thân tử đạo tiêu!
Khế ước có vài phiên bản, có cho Nguyên Anh cảnh sử dụng,có cho Kim Đan cảnh sử dụng, cũng có cho Hóa Thần cho tới Hợp Đạo sử dụng.
Giá tiền không giống nhau, thực lực càng cao thì giá tiền lại càng quý.
May mà, giá tiền của khế ước đại đạo ở Kim Đan cảnh không đắt lắm, chỉ cần tu vi năm mươi ngàn là có thể mua được một tấm!
Nhưng dù thế thì hắn vẫn phải tiêu hao không ít tu vi!
Tô Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua đám thí sinh kia, ít thì cũng gần hai ngàn.
Tu vi một trăm triệu đó!
“Ròi xong, vừa mới thu được tu vi hai trăm triệu, còn tưởng sử dụng được một thời gian dài, ai dè thoáng cái đã tốn mất một trăm triệu năm…”
Tô Trạch thấy có hơi ê răng.
Nhưng muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương, số tu vi một trăm triệu năm vẫn đáng giá để tiêu!
Đợi sau khi ra ngoài, thì những thí sinh ký kết khế ước với mình chắc chắn sẽ mang lại cho mình một khoan thu rất lớn!
Tô Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết định, quay đầu hỏi: “Số lượng thống kê xong chưa?”
“Trạch ca, thống kê xong rồi, tổng cộng là một ngàn chín trăm bảy mươi ba thí sinh!”
Một ngàn chín trăm bảy mươi ba thí sinh, đó là con số còn lại sau khi có hơn một ngàn thí sinh đã chết ở trong lôi kiếp.
Thế thì tổn thất nhiều tu vi nhường nào?
Bỗng dưng Tô Trạch cảm thấy đau lòng, nhưng rồi ngay tức khắc khôi phục lại tâm trạng, hắn mua một lèo một ngàn chín trăm bảy mươi ba tấm khế ước đại đạo Kim Đan cảnh!
Ngay sau đó, Tô Trạch xuất hiện ở chỗ của đám thiên kiêu Anthony, Jimuri.
Bọn họ là đối tượng bị chú ý trọng điểm.
Ngya khoảnh khắc thiên kiếp thiên kiếp kết thúc thì đám người Diệp Thanh xông lên bắt bọn họ lại luôn!
Sau khi độ thiên kiếp thì những thiên kiêu mạnh mẽ này đã mất năng lực chống cự, chỉ đành ngoan ngoãn bó tay chịu trói, rồi lại thấy thấp thỏm trong lòng, không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.
“Thả chúng ta đi, cường giả của tộc ta sẽ cho ngươi rất nhiều thù lao!” Jimuri nhìn chằm chằm vào Tô Trạch rồi nói, trông vẻ rất là nghiêm túc.
Tô Trạch cười gật đầu nói: “Người anh em Jimuri nói vậy thì khách sáo quá, ta còn không tin các ngươi sao?”
“Vậy thì mau thả bọn ta ra!” Solomon lầm bầm một câu.
Tô Trạch liếc xéo hắn một cái, hắn chẳng thèm nói chuyện với một thằng nghèo kiết xác, mà là cười ha ha lấy một xấp khế ước tỏa ra kim quang chói mắt từ trong túi không gian ra.
“Thả cho các ngươi đi ư, đương nhiên là sẽ thả cho các ngươi đi rồi, nhưng mà trước khi đi… Phải ký hợp đồng này cho ta!”
“Đây là thứ gì!?”
Bắt nguồn từ bản năng, sau khi Jimuri nhìn thấy khế ước đại đạo trong tay Tô Trạch thì trong lòng dấy lên một sự kiêng kỵ và hoảng sợ.
Trong mắt những thiên kiêu khác cũng tràn đầy cảnh giác, căng thẳng nhìn về phía Tô Trạch.
Tô Trạch không tuân thủ lời hứa, muốn ám hại bọn họ?
Ý nghĩ như vậy xuất hiện ở trong đầu rất nhiều thiên kiêu.
Rất nhanh, bọn họ đã được biết đáp án.
“Các anh em, Tô Trạch ta trước giờ luôn là người nói chuyện giữ lời, chỉ cần cường giả trong tộc các ngươi đưa ta một số tiền chuộc nhất định thì đương nhiên ta sẽ thả cho các ngươi rời đi!”
Tô Trạch cười giơ tay lên, ý bảo bọn họ đừng thấy căng thẳng lo lắng, rồi nói tiếp: “Nhưng ta lại không có hứng thú canh giữ các ngươi khư khư, chỉ chi phí ăn uống thôi cũng là một khoản tiền lớn rồi, mà kêu các ngươi giao tiền cũng không phải chuyện thực tế cho lắm.”
“Các ngươi ký xong hợp đồng khế ước này thì ta sẽ thả cho các ngươi đi luôn, sau khi ra ngoài cường giả trong tộc các ngươi giao ra số bảo vật tương ứng xong khế ước sẽ tự động giải trừ!”
Vừa nói hắn vừa đưa khế ước nợ cho đám thiên kiêu Jimuri Anthony.
Những khế ước này hắn đã điều chỉnh rồi.
Căn cứ vào thực lực cùng với địa vị trong chủng tộc của mỗi thí sinh để đưa ra cái giá hợp lý tương ứng!
Có thể nói là khế ước được tạo ra theo yêu cầu luôn!