Ví dụ như Jimuri, bởi vì bộ tộc Địa Tinh của cải hậu hĩnh, hơn nữa địa vị hắn cũng cao nên đương nhiên bảng giá cũng sẽ cần có ít nhất một linh bảo làm thù lao.
Còn Anthony, địa vị cao, tộc Huyết Thần cũng lắm của cải, hơn nữa còn có mâu thuẫn với Nhân tộc, vậy nên giá cả đương nhiên sẽ cao hơn!
Solomon, Ôn Nhất Hiền, và những thiên kiêu có thực lực khá mạnh kia, như Daniel, Anisha thì giá chuộc thân cũng rất cao.
Nói tóm lại, giá tiền của đám thiên kiêu cũng không thấp, thiên kiêu bình thường cũng gấp những thiên tài phổ thông kia mấy lần.
Những thí sinh bình thường còn lại kia, Tô Trạch cũng không tự mình làm, mà là để cho đám Diệp Thanh phụ trách.
Dù sao chủ nợ chỉ cần viết tên của mình lên đó là được rồi.
“Nào, ký đi, ký xong thì ta sẽ thả cho các ngươi đi luôn, còn có thể trả lại cho các ngươi một chút vũ khí trang bị v.v… tương ứng nữa.” Tô Trạch cười híp mắt nói.
Hắn lo nếu không có vài món vũ khí thì những thiên kiêu này sẽ ngỏm luôn ở trong thế giới Đạo Diễn.
Vì sau này có thể kiếm được nhiều lời lãi hơn thì việc nhả ra chút bảo vậy cũng là nên.
Đám thiên kiêu Jimuri Anthony cầm khế ước, cúi đầu đọc chữ viết trên đó.
Sau khi đọc kỹ một lần thì tất cả bọn họ đều im phăng phắc.
Giá cả viết ở trong khế ước cao thì cao thật, nhưng vẫn chưa đến mức là người ta khó chấp nhận được, hoàn toàn nằm trong mức giá trị con người của bọn họ.
Tô Trạch nắm giữ chừng mực này vô cùng tốt, không cố ý đòi giá cao ngất ngưởng.
Điều duy nhất mà bây giờ bọn họ thấy lo lắng đó là, Tô Trạch có hết lòng tuân thủ hứa hẹn hay không.
“Lỡ đâu bọn ta ký khế ước xong, ngươi lại chối thì sao?” Jimuri hỏi với vẻ khá là lo lắng.
“Ta cũng cạn lời với ngươi thật đó.”
Tô Trạch trợn trắng mắt nói: “Thằng nhãi ngươi là thiên kiêu của bộ tộc Địa Tinh đúng chứ? Không cảm nhận được khế ước này là một loại kế ước song hướng à? Hơn nữa, nếu ta không tuân thủ ước hẹn thì có lợi gì cho ta đâu chứ?
Chứ đừng nói tới… Bây giờ các ngươi còn có lựa chọn khác à?
Nhanh nhẹn cái người lên, đừng lãng phí thời giờ của ta, bây giờ một là ký kết khế ước ngay, hai là chết luôn!”
Keng!
Hắn nói xong thì Trảm Tiên kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ.
Huyết quang tràn ngập, sát khí lạnh lùng xuất hiện làm những thiên kiêu vốn đã bị trọng thương kia phải rùng mình.
“Ký, ta ký!”
Cuối cùng đã có thiên kiêu thỏa hiệp, hắn vội vàng ký tên của mình lên tờ khế ước vàng rực đó.
Chỉ trong nháy mắt, khế ước biến thành hai luồng sáng vàng, một luồng nhập vào trong người của tên thiên kiêu kia, còn một luồng thì nhập vào người Tô Trạch.
Thoáng cái, giữa trời đất bỗng dưng xuất hiện một dao động.
Đây không phải là đại đạo của thế giới Đạo Diễn, mà là đại đạo của thế giới thực tế, lúc này trực tiếp giáng xuống thế giới Đạo Diễn.
Giờ khắc này, rất nhiều thí sinh đều thấy run rẩy trong lòng.
Nhưng đồng thời cũng tin vào hiệu lực của khế ước.
Có đại đạo của trời đất xác minh, nếu như Tô Trạch không tuân thủ nội dung phía trên thì chắc chắn sẽ bị thiên địa phản phệ.
Jimuri cắn răng, nhìn giá cả trên khế ước, rồi lại liếc qua khế ước trong tay thiên kiêu bộ tộc Ngưu Đầu Nhân ở bên cạnh.
Giống y như những gì hắn đoán, thằng khốn Tô Trạch này nhìn người đặt cỗ, giá cả của thí sinh không ai giống nhau hết!
Linh bảo!
Bản thân hắn một lần đã tổn thất mất tận hai món linh bảo, giờ xem ra còn phải mất thêm một món nữa!
Mặc dù trong lòng đã thấy đau tới không thở nổi nhưng Jimuri vẫn buộc lòng ký lên tờ khế ước mà hắn thấy vô cùng nhục nhã kia!
Sau khi để lại ấn ký của bản thân thì khế ước thành lập, hóa thành kim quang biến mất không thấy tăm hơi.
Thấy cảnh tượng như vậy thì rất nhiều thiên kiêu đều lao nhao bắt đầu ký kết khế ước.
Không ký cũng không được, không ký Tô Trạch chắc chắn sẽ giết chết bọn họ.
Điểm này bọn họ tin chắc luôn, Tô Trạch nhẫn tâm làm được thật đóm hơn một ngàn thí sinh đã chết ban nãy chính là bằng chứng!
Tô Trạch không chỉ là bại hoại của Nhân tộc, mà còn là một tên bại hoại lòng dạ độc ác!
Đương nhiên, ý nghĩ này bọn họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong đầu thôi.
Không lâu lắm, các thiên kiêu đã ký khế ước xong.
Tô Trạch cười híp mắt gật đầu, trong tay có kim quang hiện lên, nó biến thành một loạt khế ước, Tô Trạch nhìn những cái trên được viết trên đó, gật đầu với vẻ hài lòng.
“Tốt lắm, chư vị đều là người phóng khoáng, ta cũng không nên lề mề thêm nữa.”
Nói xong, một tiếng rầm vang lên.
Một phần bảo vật mà hắn lấy được từ trong tay những thiên kiêu kia xuất hiện trên mặt đất.
“Nhớ lấy đó nha, mỗi người một thanh vũ khí, một dụng cụ bảo vệ, sau đó là năm viên đan dược chữa thương!”
Tô Trạch nói một tiếng, rồi hô: “Xếp hàng, đừng gấp gáp, từng người một, tất cả mọi người ai cũng có phần!”
Nghe thấy lời của Tô Trạch, chúng thiên kiêu cực kỳ phẫn nộ, mắng chửi trong lòng.
Mẹ nó chứ, ai không biết nghe còn tưởng ngươi là đại thiện nhân ở đâu đó tới phát lương thực cứu tế đám ăn mày!
Con mẹ nó lấy đồ của bọn ta xong giờ lại trả lại cho bọn ta một tí đồ thế này, cứ làm như ngươi có lòng tốt lắm đấy!
Cái tên bại hoại của Nhân tộc không biết xấu hổ!
Tô Trạch đã bị đám thiên kiêu mắng chửi không biết bao nhiêu lần ở trong lòng rồi.
“Đợi một chút, ngọc bội của ngươi lúc ấy ta chưa thu đúng không?”
Bỗng nhiên, Tô Trạch cản lại thiên kiêu đầu tiên đi lên nhận trang bị, hỏi.
Thiên kiêu đó sửng sốt rồi sực hiểu ra, sắc mặt khó coi gật đầu, đồng thời cũng giao ngọc bội của mình ra.
“Ấy cha, thế là được rồi! Thằng nhóc nhà ngươi có tiền đồ đó!”
Tô Trạch vỗ vai của đối phương, thu hơn chục ngàn mảnh vỡ đạo tắc vào trong ngọc bội của mình chẳng hề khách sáo gì!
“Tất cả những người ở phía sau đều phải chú ý né, lúc nhận trang thì thì nhớ giao mảnh vỡ đạo tắc của mình ra đây!”
Hắn hô to, trong lòng chúng thiên kiêu thấy rất không cam nhưng lại không làm gì được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Hơn một trăm thiên kiêu, làm Tô Trạch tốn mất kha khá thời gian.
Khi một gã thiên kiêu cuối cùng rời đi, Tô Trạch cúi đầu nhìn sơ qua số mảnh vỡ đạo tắc trong ngọc bội của mình.
Con số đã xảy ra biến hóa.
Vốn chỉ có hơn hai mươi ngàn, giờ đã biến thành hơn một triệu một trăm ngàn!
“Một triệu một trăm ngàn, thế này thì chắc đã là đứng đầu cuộc thi dự tuyển trong vực thứ bảy rồi nhỉ?”
Tô Trạch lẩm bẩm tự nói, đung đưa đầu.