Lúc trước cường giả của Thiên cung chịu trách nhiệm vực thứ bảy đã từng nói, nếu số người thu thập được số lượng mảnh vỡ đạo tắc ít hơn mười ngàn quá nhiều thì sẽ hủy bỏ tư cách dự thi của tất cả thí sinh.
Lời này có hơi khoa trương nhưng cũng rất dễ nhận ra được, số lượng mảnh vỡ đạo tắc đạt tới mười ngàn là cột mốc tối thiếu.
Tương đương với là tiêu chuẩn đỗ thấp nhất.
Nếu đạt tới số lượng mười ngàn thì cũng cũng có hạng rồi.
Bây giờ Tô Trạch có một triệu một trăm ngàn mảnh vỡ đạo tắc, nên đương nhiên là không có gì để lo!
Chắc chắn là thí sinh có số lượng mảnh vỡ đạo tắc nhiều nhất!
Đây là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm không cần bàn cãi gì rồi.
Cùng lúc đó.
Bên kia, rất nhiều thí sinh của Nhân tộc cũng đang thực hiện quá trình y như vậy.
Đối với Tô Trạch, những thí sinh đó sống thì mới mang đến lợi ích lớn nhất cho hắn, thế nên vẫn cần chăm lo một chút.
Phát cho bọn họ một phần vũ khí đan dược thích hợp để tránh việc bọn họ bị tổn thất quá nhiều.
Còn về mảnh vỡ đạo tắc thì là lấy tất.
Còn khoảng chừng hai mười ngày đủ cho bọn họ lại đi góp nhặt lần nữa. Nếu như vẫn bị đào thải thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể trách vận khí của bọn họ không tốt.
Hơn một ngàn bảy trăm thí sinh, có người có mảnh vỡ đạo tắc nhiều, có người có mảnh vỡ đạo tắc rất ít.
Người may mắn thì có sáu, bảy ngàn, người không may mắn thì chỉ có một, hai ngàn.
Nhưng số lượng của bọn họ rất nhiều nên cũng là một khoản thu hoạch lớn.
Cuối cùng, căn cứ thống kê, tổng cộng số mảnh vỡ đạo tắc thu thập được hơn năm triệu sáu trăm ngàn!
Số mảnh vỡ đạo tắc này đương nhiên Tô Trạch không thế chiếm cả được.
Không nói lúc trước rất nhiều thí sinh Nhân tộc đều tới cứu viện cho mình, dù không có tác dụng nhưng tâm ý là có.
Nhân tình Tô Trạch nhận, và chắc chắn cũng sẽ trả.
Hơn nữa có được nhiều thu hoạch như thế cũng có một phần công sức của bọn họ.
Nếu lúc trước bọn họ không giúp thì những thí sinh kia đã chết hiều hơn rồi, sau đó thu thập và thống kê cũng phải tốn rất nhiều thời gian của Tô Trạch.
Hắn là một người sợ phiền toái, thí sinh của Nhân tộc lại giúp hắn một việc lớn như thế.
Vì vậy, Tô Trạch lấy một triệu sáu trăm ngàn trong đó, để lại bốn triệu cho đám thí sinh Nhân tộc tự chia nhau.
Diệp Thanh được chia nhiều nhất, hắn là người ra sức nhất lại còn bị trọng thương nên được nhiều nhất bọn, được chia mấy trăm ngàn mảnh vỡ đạo tắc.
Sau đó là các thiên kiêu, trên cơ bản thì chia theo thực lực và cống hiện lúc ban nãy.
Chia sơ sơ thì đến thí sinh có thực lực yếu nhất cũng được ba chục ngàn mảnh vỡ đạo tắc.
Theo tính toán của Tô Trạch thì con số ba mươi ngàn đủ để lọt vào hàng ngũ đứng đầu!
Đương nhiên, sau đó vẫn còn hơn mươi ngày, những thí sinh có thực lực mạnh mẽ kia chắc chắn sẽ vượt qua.
Nhưng hơn ba mươi ngàn mảnh vỡ đạo tắc đủ cho thí sinh của Nhân tộc kia vào trong đấu bán kết!
Lên cấp là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay.
Phần thưởng ban đầu cường giả của Thiên cung đưa ra đó thì hắn cũng sẽ được một phần!
Kết quả này là niềm vui lớn nhất với thí sinh của Nhân tộc!
Vốn bọn họ cũng không nghĩ mình sẽ lọt được vào vòng trong đâu, nhưng bây giờ biết chuyện lọt vào vòng trong đã chuyện ván đã đóng thuyền thì trong lòng thấy vui mừng không thôi.
Đám thiên tài Đồng Lan, Tiêu Đỉnh nhìn về phía Tô Trạch, hai mắt sáng lên, bọn họ muốn đi qua nói cảm ơn với Tô Trạch.
Nhưng khi thấy Tô Trạch đang nói chuyện với đám Diệp Thanh, trông các thiên kiêu nói chuyện vui vẻ với nhau, rồi chẳng biết tại sao trong lòng họ bỗng sinh ra mấy phần cảm giác tự ti mặc cảm.
Giữa bọn họ và Tô Trạch đã xuất hiện một khe rãnh rất sâu!
Không thể vượt qua, chênh lệch lớn tới mức làm người ta tuyệt vọng!
Bọn họ biết rất rõ, chính mình và Tô Trạch đã không phải là người cùng một đẳng cấp rồi.
Không.
Phần lớn thiên kiêu đều không cùng đẳng cấp với Tô Trạch!
Suy cho cùng thì có bao nhiêu thí sinh thiên kiêu có thể phá được tử cục, thậm chí còn lật mình xoay chuyển tình thế chứ?
Thực lực của Tô Trạch siêu quần, thiên phú kinh người, lắm chiêu lắm trò, luôn sử dụng những loại thủ đoạn làm người ta không lường được, sinh ra lòng ngưỡng mộ và sùng bái.
Không chỉ bọn họ, mà trong lòng những thí sinh khác của Nhân tộc cũng nghĩ như thế, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Trạch ở cách đó không xa chứa đầy tôn sùng và ước mơ.
…
“Hà Tuyết Nhi đâu rồi?”
Cuối cùng Tô Trạch cũng phát hiện thiếu một người, hỏi.
“Không biết, lúc trước khi vừa phát tín hiệu tập hợp thì vẫn thấy được vị trí của nàng, nhưng sau đó thì biến mất không thấy đâu, cũng không thấy đáp lại.” Diệp Thanh lắc đầu nói.
“Hở?”
Tô Trạch nhướn mày, hỏi: “Ở chỗ nào?”
Hà Tuyết Nhi cũng coi như là đệ tử thân truyền của Trương Mục Chi, mà lão Tuyết sư phụ của mình lại là sư thúc của Trương Mục Chi.
Tính ra thì hắn có quan hệ suy huynh đệ với Trương Mục Chi, Hà Tuyết Nhi nên gọi mình một tiếng sư thúc mới đúng.
Chứ càng không cần phải nói, Hà Tuyết Nhi có quan hệ khá tốt với mình, cũng là thiên kiêu của Nhân tộc.
Dù xét về mặt quan hệ nào thì Tô Trạch vẫn phải vẫn phải quan tâm một chút tới sự an nguy của Hà Tuyết Nhi.
Diệp Thanh nghĩ một lúc rồi chỉ về một hướng, nói: “Ở hướng kia, cách bên này của chúng ta rất xa, cũng chẳng biết nàng chạy qua đó làm gì nữa.”
Tô Trạch gật đầu rồi vẫy tay hô một tiếng với đám thí sinh của Nhân tộc ở cách đó không xa.
Đợi sau khi tất cả mọi người xúm lại thì hắn mới trầm giọng nói: “Ta muốn đi tìm thử tung tích của Hà Tuyết Nhi, xác định chút tình hình. Dẫu sao thì cũng là đồng môn với ta, thế các ngươi có tính toán gì chưa?”
Mọi người nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, giờ bọn họ mới biết truyền thừa của Hà Tuyết Nhi và Tô Trạch là giống nhau.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã hiểu vì sao Tô Trạch lại hỏi như thế rồi.