Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Tu Vi Chín Trăm Tám Mươi Triệu

Chương 446: Tu vi chín trăm tám mươi triệu Chương 446: Tu vi chín trăm tám mươi triệu

“Lần này chúng ta đã coi như là đắc tội hết với đám thí sinh kia rồi, không dám chắc bọn họ sẽ không đối phó chúng ta. Mặc dù thực lực của chúng ta cũng không thấp nhưng nếu bên đối phương có nhiều người thì sao?”

“Thế nên tốt nhất chúng ta nên hành động theo tập thể, vả lại mảnh vỡ đạo tắc trên người chúng ta bây giờ cũng đủ để lọt vào vòng trong rồi. Nếu giờ hành động một mình thì rất dễ bị thứ gì đó nhằm vào…”

“Đúng, chúng ta hành động theo tập thể thì sẽ an toàn hơn chút…”

Đám thí sinh thảo luận xôn xao, đưa ra quyết định cuối cùng.

Phải hành động tập thể, lo cho lẫn nhau.

“Các ngươi thì sao?” Tô Trạch quay đầu nhìn về phía đám Diệp Thanh.

“ Mảnh vỡ đạo tắc mà bọn ta có ít thì cũng mấy trăm ngàn mảnh rồi nên cũng chẳng có thứ gì muốn tranh nữa, cùng lắm thì là muốn chiến đấu nhiều hơn thôi…

Nhưng mà ta phát hiện được một chuyện, hình như hành động với Trạch ca ngươi thì những chuyện gặp phải sẽ nhiều hơn chút thì phải.”

Diệp Thanh sờ cằm nói.

“Được rồi, đừng nhiều lời, muốn đi cùng với ta thì cứ nói huỵch toẹt ra luôn đi.”

Tô Trạch cắt ngang lời hắn.

Diệp Thanh cười hì hì, không nói nữa.

Cuối cùng, sau khi mọi người bàn bạc với nhau thì quyết định cùng nhau hành động, cùng Tô Trạch đi thám thính tình hình.

Suy cho cùng bọn họ đều là thành viên của Nhân tộc, giờ lại không có hạn chế và nhu cầu về mảnh vỡ đạo tắc nên đương nhiên là càng tin tưởng nhau hơn rồi.

Chỉ chốc lát sau.

Một chiếc phi thuyền bay lên, tốc độ nhanh vô cùng.

Đó là phi thuyền của bộ tộc Địa Tinh, nhưng mà bây giờ đã trở thành chiến lợi phẩm của Tô Trạch.

Sản phẩm của bộ tộc Địa Tinh quả nhiên là có tốc độ cực nhanh, tính an toàn lại cực cao.

Tô Trạch giao tay lái cho Diệp Thanh, sau đó đi vào trong khoang thuyền một mình, hắn chuẩn bị kiểm kê lại thu hoạch lần này của mình.

Lúc trước sau khi Tô Trạch rời khỏi thành Thiên Quỳ, tổng số tu vi còn thừa là hơn hai trăm bốn mấy triệu năm.

Nhưng số tu vi sau đó đã tiêu hao cũng rất lớn.

Bản thân Tô Trạch, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa, ba phù triện Khi Thiên đã mất tu vi mấy triệu rồi.

Sau đó mua trận đồ Khi Thiên cho đám người Diệp Thanh lại xài số tu vi mười triệu.

Sau đó lại là gần hai ngàn tấm khế ước đại đạo.

Mặc dù giá của một tờ khế ước không đắt lắm, nhưng số lương thí sinh lại rất nhiều.

Gần hai ngàn thí sinh, một khế ước đại đạo cần tu vi năm mươi ngàn.

Một thí sinh một khế ước, thoáng cái đã tiêu mất số tu vi gần một trăm triệu của Tô Trạch!

Tu vi tiêu hao là chín mươi mấy triệu năm đã gần bằng một nửa tổng số tu vi còn thừa của hắn rồi!

Nghĩ tới đây Tô Trạch than ngắn thở dài, tu vi mấy trăm triệu vẫn không đù dùng, chẳng mấy chốc đã dùng gần hết một nửa rồi!

Vào lúc này, tu vi còn thừa của Tô Trạch là một trăm bốn mươi triệu!

Tu vi còn thừa là một trăm bốn mươi triệu!

“Quả nhiên tiêu hao quá mà!”

Tô Trạch tỏ ra đau lòng, cắn răng tự nói: “Nếu cái đám khốn kia không ngoan ngoãn nộp tiền chuộc ra cho ta thì ta sẽ nhớ mặt tụi bây, rồi sớm hay muộn cũng sẽ quật mộ tổ tiên là mi lên!”

Bỏ ra đến số tu vi gần một trăm triệu, nếu không thu được thêm một khoản lớn nữa thì đúng là thành tên nghèo kiết xác!

Ít nhất thì cũng phải nhiều gấp mấy lần thì mới là chuyện bình thường.

Tô Trạch lắc đầu, cố kìm sự đau lòng lại, bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này.

Từ sau khi rời khỏi thành Thiên Quỳ, hắn cũng thu hoạch được không ít nhưng mãi tới giờ vẫn chưa thu hồi nên vừa khéo bây giờ cũng kiểm kê lại một lượt luôn!

Chỉ thấy, thần niệm của hắn tản ra rồi quét một chiếc nhẫn không gian.

Thoáng cái, rầm một tiếng, dưới sàn của khoang thuyền đột nhiên xuất hiện một ngọn núi nhỏ tản ra ánh sắc sặc sỡ!

Rầm một tiếng!

Một lượng lớn bảo vật đổ xuống bong thuyền phát ra âm thanh nặng nề.

Đám Diệp Thanh cũng bị âm thanh này hấp dẫn, bọn họ vội vàng chạy tới điều tra, sợ phi thuyền của bộ tộc Địa Tinh là hàng xì ke, xảy ra vấn đề.

Nhưng khi bọn họ đi vào khoang thuyền có âm thanh phát ra thì trước mắt toàn là hào quang rực rỡ.

Hào quang sáng chói chiếu khắp khoang thuyền, có rất nhiều dao động huyền diệu quanh quẩn, tinh khí và linh khí dày đặc.

Có không ít bảo vật truyền ra dao động thần niệm, thậm chí có bảo vật còn tự mình lơ lửng trong không trung, tỏa ra hào quang chói mắt phủ kín không gian, trông cứ như có vô số mặt trời nhỏ vậy.

Hiển nhiên, những thứ kia đều là linh khí!

Nhìn dao động truyền ra từ trong đó thì biết đẳng cấp đều không thấp!

Ít nhất cũng là linh khí trung giai, thậm chí còn có rất nhiều cũng không có thiếu linh khí cao giai!

Thứ có dao động mạnh nhất là một bồn nhỏ tỏa ra ánh sáng sặc sỡ và một la bàn tỏa ra ánh sáng lam.

Dao động truyền ra từ trong hai thứ đó là kinh người nhất.

Linh bảo!

Hai món linh bảo!

Hơn nữa phẩm cấp cũng chẳng phải thấp, đều là linh bảo trung giai!

Nhưng mà ông già khí linh trong Tụ Bảo bồn bị thương, khí tức hiện giờ rất yếu ớt nên đang có xu thế tụt cấp xuống thành linh bảo sơ giai!

Đương nhiên, bây giờ thì nó vẫn là linh bảo trung giai, từ giờ tới lúc tụt xuống linh bảo sơ giai vẫn phải mất một thời gian nữa.

Ánh sáng và tiếng động đã hấp dẫn sự chú ý đám thí sinh Nhân tộc, bọn họ lao nhao chạy tới cửa khoang thuyền, nhìn vào bên trong. Ngay sau đó cả người cứng đờ, không nhúc nhích được tí gì.

Mười thiên kiêu Diệp Thanh ngơ ngác nhìn Tô Trạch đang thong dong chậm bước trong đống bảo vật, hai mắt trợn tròn xoe, trong lòng thấy khiếp sợ và khó tin.

Bọn họ đều biết, thu hoạch của Tô Trạch chắc chắn không ít.

Suy cho cùng thì nhiều thí sinh đều bị Tô Trạch cướp sạch một phen như vậy cơ mà.

Nhưng bọn họ có nghĩ nát óc cũng không ngờ được… Lại có nhiều như vậy!

Hơn nữa trong đó còn có hai món… Linh bảo!??

Đám thí sinh Nhân tộc đều cảm thấy bản thân bị điên rồi, hoặc là hai mắt của mình đã xảy ra vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment