Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 447 - Chương 447: Tu Vi Chín Trăm Tám Mươi Triệu (2)

Chương 447: Tu vi chín trăm tám mươi triệu (2) Chương 447: Tu vi chín trăm tám mươi triệu (2)

Linh bảo, đó là thứ mà rất nhiều cường giả Hóa Thần, Hợp Đạo còn không có!

Thì đủ để biết về độ trân quý của nó rồi!

Mà bây giờ, cộng thêm hai món linh bảo kia, một mình Tô Trạch đã có ba món linh bảo!

Hơn nữa không có một món nào là linh bảo sơ giai cả, tất cả đều là linh bảo trung giai tới linh bảo cao giai hết!

Đừng nói Hóa Thần, rất nhiều cường giả Hợp Đạo cũng còn chẳng có nhiều linh bảo như Tô Trạch!

Không nói tới hai món linh bảo kia, chỉ chính là linh khí cho tới các loại trân quý nguyên liệu đan dược nằm la liệt ra kia, nếu để tuồn ra thị trường thì e tài sản của hắn còn giàu có hơn bảo khố của một tông môn!

“Trạch ca… Hắn giàu thế mà ngày nào cũng than thở là sao?”

Sau một hồi im lặng, Phượng Khánh nói với vẻ khá cạn lời.

Mà cùng lúc đó, Tô Trạch cũng không bắt chuyện với bọn họ.

Giờ trong mắt của hắn đã bị một loạt thông tin thu hồi lấp đầy rồi!

Giá cả xếp thành hàng chằng chịt, mỗi một chuỗi con số đều là con số khổng lồ.

Những thứ trên người của đám thí sinh có địa vị này hầu hết đều là đồ tốt, có giá trị tu vi lớn!

Cuối cùng Tô Trạch cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, sau đó bắt đầu thu hồi.

Từng món bảo vật bị thu hồi, tu vi còn thừa của hắn cũng bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng!

Tụ Bảo bồn cũng bị thu hồi.

Mặc dù ông già khí linh ở bên trong tỉnh, vội vàng cầu xin Tô Trạch đừng giết mình, cũng nói bản thân sẵn sàng nhận Tô Trạch làm chủ, cả đời làm trâu làm ngựa không dám oán hận dù chỉ một câu.

Nhưng Tô Trạch vẫn thu hồi Tụ Bảo bồn không chút do dự.

Khí tức của Tụ Bảo bồn yếu dần, nếu đợi nó tụt xuống thành linh bảo sơ giai thì đến lúc đó giá cả mà hệ thống đưa ra chắc chắn sẽ thấp hơn rất nhiều, thế thì lỗ to!

Thế nên To Trạch vội vàng nhân lúc Tụ Bảo bồn vẫn còn linh bảo trung giai thì thu hồi luôn.

Trong nháy mắt, tu vi ba mươi triệu vào túi, tu vi còn thừa thoáng cái đã tăng lên một khoảng lớn.

Tô Trạch hài lòng gật đầu, sau đó lại bắt đầu nhanh nhẹn thu hồi những bảo vật kia.

Nhưng hắn cũng không thu hồi hết mọi thứ.

Hắn giữ lại một phần đan dược để đề phòng bất cứ tình huống nào, song cũng có thể cho mấy đứa Tiểu Thanh ăn như linh thực.

Còn có một phần nguyên liệu đặc biệt mà kiếm linh muốn, nàng nói những thứ đó các tác dụng với việc khôi phục của bản thân.

Thế nên đương nhiên Tô Trạch chẳng hề do dự, để lại cho kiếm linh luôn.

Một phần cuối cùng là để chia cho thí sinh Nhân tộc đám Diệp Thanh.

Nếu bọn họ không giúp thì chắc chắn sẽ không có được nhiều bảo vật như thế này.

Về tình về lý thì hắn vẫn nên chia cho bọn họ một phần.

Nhưng mà bảo vật mà bọn họ lấy lại cũng không nhiều lắm.

Đám thí sinh Nhân tộc đều nói mảnh vỡ đạo tắc đã là thu hoạch lớn nhất rồi, đã đủ nên không muốn thêm nữa.

Tô Trạch khuyên can mãi, cuối cùng lấy chút thứ đan dược, vũ khí v.v… cho bọn họ, coi như là quà.

Còn về phần còn dư lại thì hắn đều hồi toàn bộ, biến chúng thành con số tu vi trong giao diện hệ thống!

Qua một hồi lâu, quá trình thu hồi mới kết thúc.

Tô Trạch mở giao diện hệ thống ra, xem mục tu vi còn thừa.

“Tu vi còn thừa: Chín trăm tám mươi triệu!”

Chín trăm tám mươi triệu!

Số tu vi chỉ thiếu có hai mươi triệu nữa thôi là đã đột phá cột mốc một tỷ!

Tô Trạch nhìn con số dài kia, khóe miệng cong lên và nở một nụ cười rạng rỡ, hắn thấy vui vô cùng vàc cũng thấy rất hài lòng với con số này!

Và thế là chuyện tiêu xài mất một trăm triệu đó cũng không làm hắn thấy đau lòng quá rồi.

“Trạch ca, bây giờ ngươi đúng là nhà giàu thật rồi, đám người bọn ta thì có là cái thá gì đâu, giờ ngươi lấy bừa một thứ nào đó trong túi không gian ra cũng đều là thứ có giá trị lớn cả.”

Diệp Thanh xúm lại, nở một nụ cười đầy nịnh hót.

Tô Trạch vuốt la bàn linh bảo trong tay, liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Thương thế khôi phục rồi hả?”

“Sắp khôi phục xong rồi, lúc trước là do khí huyết hao tổn quá độ mà thôi, bây giờ ăn vài thứ đại bỗ nên cũng khôi phục về như cũ rồi…”

Nói rồi, trên mặt Diệp Thanh lộ vẻ chần chờ, rồi che ngực tỏ ra thống khổ rồi nói: “Nhưng ta vẫn cứ cảm thấy trong lòng trống rỗng lắm, hình như thiếu thứ gì đó, mà ta thì thấy thứ trong tay ngươi này hợp với ta quá, vừa khéo lấp đầy được khoảng trống trong tim ta!”

“Cút.”

Tô Trạch nhấc chân đạp luôn Diệp Thanh ra ngoài, cười mắng: “Cái thằng ranh nhớ ăn không nhớ đòn, bây giờ dám rình mò cả linh bảo của ta rồi đấy, theo ta thì thằng ranh nhà ngươi chán sống rồi!”

Dứt lời, hắn cũng chẳng thèm để ý tới Diệp Thanh nữa, quay qua hỏi Phượng Khánh: “Còn khoảng bao lâu nữa mới đến nơi?”

Phượng Khánh nhìn thoáng qua bản đồ trong tay, tính thời gian rồi trầm giọng nói: “Còn khoảng bốn tiếng nữa.

Cũng may là tốc độ của phi thuyền bộ tộc Địa Tinh rất nhanh, nếu không e là mai mới tới nơi!”

Tô Trạch gật đầu, thong dong nói: “Khi nào sắp tới thì giảm tốc độ lại, đừng xông thẳng qua.”

“Điều này đương nhiên là bọn ta biết, Trạch ca yên tâm đi, thực lực của bọn ta không mạnh bằng người nên chắc chắn sẽ làm việc cẩn thận!”

Phượng Khánh cười nói.

Đỗ Dao ở một bên khẽ cau mày, nàng hỏi với vẻ lo lắng: “Không biết bây giờ Tuyết Nhi thế nào nữa, rốt cuộc có an toàn hay không, có khi nào nàng gặ pnguy hiểm gì rồi không?”

“Chắc là bị vậy thôi, nhưng nếu nói tới nguy hiểm tính mạng thì chúng ta cũng nên tin tưởng nàng. Thực lực của nàng cũng mạnh lắm, trước kia ta cũng không nắm chắc bao phần sẽ đánh thắng được nàng!”

Diệp Thanh đi từ bên ngoài vào, trầm giọng nói.

Tô Trạch gật đầu, hắn nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn hỏi: “Bây giờ độ khống chế đạo tắc của các ngươi đã tăng tới đâu rồi?”

Đây là một vấn đề khá là riêng tư, là bí mật của mỗi một người tu luyện.

Bình thường sẽ chẳng có ai nói ra cho người khác biết.

Bình Luận (0)
Comment