Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Lẻn Vào Mạch Khoáng Dưới Đất Của Thành Thanh Liễu (2)

Chương 456: Lẻn vào mạch khoáng dưới đất của thành Thanh Liễu (2) Chương 456: Lẻn vào mạch khoáng dưới đất của thành Thanh Liễu (2)

Linh khí nồng nặc tràn ngập, mặc dù ở bên ngoài đường hầm vào mỏ, nhưng vẫn thấy được rất nhiều linh thạch thượng phẩm xen lẫn trong khoáng thạch!

Hiển nhiên, mạch khoáng này của thành Thanh Liễu to hơn mạch khoáng của thành Thiên Quỳ không biết bao lần, nồng độ linh khí trong mạch khoáng cũng không phải cùng một đẳng cấp.

Càng như vậy, càng chứng tỏ thứ ở trong khu vực trung tâm chắc chắn có chút trân quý.

Ngoài Tô Trạch thì những người khác đều chưa được thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, họ nhìn linh thạch ở xung quanh thấy có hơi hoa mắt.

"Được rồi được rồi, mau lên đường, có tí linh thạch rác rưởi này thôi không đáng để chúng ta dừng lại, tới thẳng khu vực trung tâm!"

Tô Trạch đạp Diệp Thanh đang cầm nhẫn không gian chọn lựa linh thạch thượng phẩm một cước, nhắc nhở một câu.

Diệp Thanh nghĩ thì thấy cũng đúng, ném linh thạch thượng phẩm cầm trong tay ra, theo Tô Trạch đi ra ngoài.

Đám người Phượng Khánh, Lữ Cảnh Long thấy thế, cũng là vội vàng đi theo.

Bụp.

Diệp Thanh một quyền đánh tên Kim Đan ở lại trong mạch khoáng canh giữ kia thành huyết vụ, quay đầu nói với Tô Trạch: "Trạch ca, có còn xa lắm không, nếu không thì chúng ta tăng tốc độ nhanh lên chút nha?"

"Không cần, thiên kiếp bên ngoài không kết thúc nhanh vậy đâu."

Tô Trạch lắc đầu, nói: "Ta nghi ngờ gốc cây liễu kia xảy ra vấn đề, khả năng đã ngủ say rồi, nếu như chúng ta làm ra động tĩnh quá lớn đánh thức nó thì không ổn."

Đám người Diệp Thanh nghe vậy gật đầu, ngoan ngoãn hành động cẩn thận dựa theo chỉ thị của Tô Trạch.

Nhưng mà tốc độ của mấy người vẫn là rất nhanh.

Sau khi đi qua một loạt nhánh núi, bọn họ mau chóng đi về phía vị trí chủ mạch.

Diệp Thanh thỉnh thoảng lại bảo vật truyền tin nhìn trong tay mình, xác định phương vị lúc trước.

Sau một hồi lâu.

Linh khí ở phía trước như ngưng tụ thành thực chất, trắng xoá một vùng, trong đó có không ít bóng người đang bồi hồi.

Là cường giả thành Thanh Liễu canh giữ ở đây.

Có thể thấy được, trên mặt của bọn họ cũng lộ ra vẻ lo lắng.

Động tĩnh phía trên đã truyền xuống đất làm trong lòng bọn họ sinh ra rất nhiều cảm xúc tiêu cực.

Lúc trước khi yêu thú công thành thì cũng không có động tĩnh lớn như vậy.

Bây giờ phía trên rõ ràng đã lan đến gần nội bộ của thành trì rồi, tình huống vô cùng nghiêm trọng!

Bọn họ có người nhà, bạn bè ở trên mặt đất, trong lòng rất là lo lắng.

Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn không tự tiện rời khỏi cương vị của mình.

Thần niệm của Tô Trạch phát hiện ra số lượng và thực lực của những cường giả trước mắt này ngay, báo phấn bố vị trí thực lực cho đám Diệp Thanh.

"Lát nữa không cần nương tay, có thể chết ngay lập tức thì giết chết ngay lập tức, không có linh lực hoặc là bị thương thì uống thuốc luôn."

"Biết rồi Trạch ca, chúng ta mau bắt đầu thôi!” Diệp Thanh thấy có hơi hưng phấn, nói.

Tô Trạch hơi gật đầu, ý niệm trong đầu chợt xuất hiện.

Ngay tức khắc.

Không gian xung quanh mọi người bắt đầu vặn vẹo.

Bọn họ biến mất không thấy tăm hơi trong âm thầm lặng lẽ, sau đó lại xuất hiện ở bên cạnh thủ vệ ở ngoài chủ mạch!

Mọi người vừa xuất hiện thì đã ngang nhiên khởi xướng tiến công!

Rầm rầm rầm!!

Hàng loạt tiếng vang nặng nề xuất hiện.

Hết đám huyết vụ này tới đám huyết vụ khác nổ tung trong đường hầm, mùi máu tươi tản ra khắp nơi, thịt vụn rơi đầy đất.

Động tác rất nhanh, thủ vệ ở lối vào đã bị giải quyết chỉ trong nháy mắt!

Nhưng ở nơi này luôn có thần niệm của cường giả ở bên trong thăm dò!

Vì vậy, khoảnh khắc mà đám người Tô Trạch xuất hiện đã bị phát hiện.

"Chán sống!"

Song tốc độ ra tay của đám người Tô Trạch quá là nhanh.

Khi âm thanh kia xuất hiện thì đám thủ vệ đã chết sạch rồi!

"Vô liêm sỉ!"

Tiếng rống to giận dữ truyền đến, xuất hiện cùng giọng nói ấy là một bóng dáng tản ra khí tức cường hãn.

Là một gã cường giả Nguyên Anh trung kỳ!

Đồng thời, phía sau hắn có một gã tên Kim Đan theo sát đi tới, thực lực vào khoảng hậu kỳ cho tới viên mãn, tất cả đều là cường giả trong cảnh giới Kim Đan!

"Các ngươi đi xử lý những Kim Đan kia đi, để ta đối phó gã này!"

Sau khi nói xong, Tô Trạch lóe lên đối đối với cường giả Nguyên Anh trung kỳ kia!

Đám người Diệp Thanh thay đổi phương hướng, trong nháy mắt đã bay về phía đám Kim Đan kia!

"Kim Đan đỉnh phong? Quả nhiên là chán sống!"

Cường giả Nguyên Anh trung kỳ của thành Thanh Liễu thoáng cái đã nhìn ra thực lực cảnh giới của Tô Trạch, trong mắt tràn đầy giễu cợt và sát ý.

"Cái loại trộm cắp dám xông vào mạch khoáng Thanh Liễu của ta, chết!"

Hắn nhoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt Tô Trạch, tay như vuốt ưng chộp về phía đỉnh đầu của Tô Trạch!

Khi hắn cho rằng một kích kia chắc chắn sẽ giết được đối phương một cách dễ dàng, bẻ tên trộm cắp trước mắt này thành vụn vặn.

Kíttt!

Tiếng kim loại ma sát nghe rợn người vang lên.

Một thanh trường kiếm xuất hiện và chém luôn vào bàn tay hắn!

Lưỡi kiếm sắc nhọn trong nháy mắt đã cắt rách da thịt, chém vào xương cốt đang tỏa ra ánh sáng nhạt, nổ tung thành hàng loạt đốm!

Ngay sau đó, Tô Trạch hét lớn một tiếng, linh lực màu vàng tuôn ra, truyền vào trong Trảm Tiên kiếm.

Răng rắc!

Tiếng gãy lanh lảnh vang lên!

Nửa bàn tay rơi xuống phía dưới!

"Á!"

Đôi mắt của Nguyên Anh hậu kỳ chợt trợn to, nhìn Tô Trạch như nhìn thấy quỷ, nhìn bàn tay của mình, cảm nhận cơn đau nhức thấu tận xương kia!

"Ngươi…"

Hắn định nói gì nhưng lại ngừng lại, ánh mắt nhìn Trảm Tiên kiếm.

Linh bảo!

Hơn nữa còn là linh bảo ít nhất từ linh bảo trung giai trở lên!

Bỗng chốc, một luồng lửa nóng hiện lên trong đôi mắt của hắn!

Hắn đổ nguyên do bị thương của mình lên Trảm Tiên kiếm.

Nhưng mà Tô Trạch lại chẳng cho hắn thời gian đăm chiêu, vọt người lên, trường kiếm vung ra, ánh kiếm chói mắt.

Kiếm khí ác liệt tung hoành tàn sát bừa bãi, chém đường hầm trong mỏ thủng tả tơi, linh thạch vỡ phát ra tiếng trầm đục.

Mà trên người Nguyên Anh ở đối diện Tô Trạch thì lại có thêm rất nhiều vết thương, máu tươi chảy ra từ trong đó, quần áo bị nhuộm đỏ.

Vẫn chưa đủ!

Vẫn chưa đủ mau!

Trong mắt Tô Trạch lóe lên sự tàn nhẫn, kim quang trên người sáng lên, tốc độ của cơ thể chợt tăng lên rất nhiều!

Bình Luận (0)
Comment