Trên các phi thuyền.
Sắc mặt của rất nhiều thí sinh đều có hơi đổi.
Không ít thí sinh mặt mày trắng bệch, rên lên khá là đau đớn, thần niệm bị tổn thương.
Độ mạnh thần niệm của bọn họ yếu quá nên bị nghiền nát luôn rồi.
Còn những thiên kiêu có thực lực khá mạnh như Hồn Vô Nhai, Doãn Chính Đức, Phượng Thái Viv.v… thì lại không có phản ứng gì, nhưng ánh mắt thì khẽ biến, nhìn Tô Trạch trên phi thuyền của Nhân tộc ở nơi xa.
Cuộc giao chiến trong nháy mắt đó, thần niệm của Tô Trạch lại có thể đánh lui tất cả thần niệm của những người do thám!
Khoảnh khắc tiếp xúc đó, bọn họ có thể cảm nhận được sự dồi dào và mạnh mẽ của thần niệm này đã vượt xa bản thân!
Nguyên thần của Tô Trạch… Rất mạnh!
Bọn họ đều đưa ra một kết luận như vậy, trong lòng cũng thầm có đánh giá riêng của mình.
Trong mắt không ít thí sinh đều toát lên sự kinh hãi.
Bây giờ xem ra, quả thực Tô Trạch không yếu ở mảng nào, không hề có nhược điểm!
Cho dù có nhược điểm thì cũng bị những ưu điểm quá vượt trội của hắn che mất!
Thế này thì phải làm sao bây giờ!
Chẳng nhẽ bản thân vất vả lọt vào trong trận chung kết là vì tranh hạng nhì thôi à?
Là thiên kiêu ưu tú nhất của các tộc, đương nhiên là bọn họ không cam lòng rồi.
Nhất là đám thí sinh Hồn Vô Nhai, sắc mặt có hơi âm trầm, ánh mắt lóe lên, không ngừng tự hỏi về chiến lược sẽ sử dụng lúc đó.
Giờ xem ra, chỉ có dồn Tô Trạch vào tình huống vật lộn tay không thì bọn họ mới có tỷ lệ chiến thắng!
Nếu không thì dùng cách khác sẽ rất khó!
Nhưng Tô Trạch có mấy con yêu thú thực lực Nguyên Anh lận, lại còn có thực lực kiếm đạo mạnh mẽ, cầm trường kiếm linh bảo trong tay, vậy phải dồn hắn vào tình huống vật lộn tay không kiểu gì?
Điểm này là gian nan nhất.
Lúc mà rất nhiều thí sinh còn đang vắt óc suy nghĩ thì Tô Trạch cười quay đầu, nhìn những phi thuyền ở xung quanh kia, cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào một vài phi thuyền.
Hồn Vô Nhai mặc đồ đen, Phượng Thái Vi mặc váy đỏ, Doãn Chính Đức mặc áo mãng bào tím, thất tinh cô giấu dưới lớp áo choàng, còn có bộ tộc Thiên Ngưu to con vô cùng…
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Trạch, những thí sinh này đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế, nhìn thẳng qua.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên thì tươi cười rạng rỡ, còn một bên thì tỏng mắt toát lên sự kiêng kỵ.
Tô Trạch phất tay, ngay sau đó quay đầu nói với Diệp Thanh: “Hình như bọn họ có thành kiến với chúng ta quá thì phải, đến lúc đó thằng nhãi nhà ngươi chắc sẽ thảm rồi.
Bọn họ không làm gì được ta thì chỉ đành trút giận lên người của ngươi thôi.
Ngươi đợi ăn một trận đòn tơi tả đi!”
“Xí!”
Diệp Thanh hừ một tiếng, liếc mắt nhìn những thí sinh kia với vẻ khiêu khích, nói: “Ai sợ ai chứ? Diệp Thanh ta không đánh lại được ngươi, chẳng nhẽ lại còn không đánh lại được đám bọn họ hay sao? Dù không đánh lại được thì cùng lắm là kém một bậc thôi, chắc chắn sẽ không bị hành hung tơi tả!”
Lúc nói lời này, hắn tỏ ra đúng tình hợp lý.
Từ sau vụ bị Tô Trạch hành hung tơi tả tả tơi trước mặt mọi ngươi lần trước thì da mặt của Diệp Thanh đã dày hơn rất nhiều.
“Một chọi một thì có lẽ sẽ không bị hành hung, nhưng nếu hỗn chiến thì sao? Nếu có nhiều người cùng vây công đánh ngươi thì ngươi tính thế nào?”
Tô Trạch cười hỏi.
“Hả?”
Diệp Thanh nghe vậy thì sửng sốt, nói với vẻ không chắc: “Nếu là đánh chung kết thì chắc không qua loa vậy đâu ha? Cho hỗn chiến luôn á?”
“Hỗn chiến đánh loạn lên luôn thì chắc không có khả năng này lắm đâu, nhưng ta cảm thấy cũng không phải loại đánh trên lôi đài, nếu đánh kiểu thế thì lâu quá.
Hơn nữa đã nói trận chung kết có liên quan gì đó tới Thăng Tiên đài mà đúng không?”
Tô Trạch thở dài, chậm rãi nói.
“Thăng Tiên đài… Thứ này mọi người cũng chỉ nghe nói thôi, cũng không biết rốt cuộc ra trông ra sao.”
Phượng Khánh ở một bên bổ sung.
“Vậy chờ vào trong thì biết ngay mà, dù sao thì ta cũng chẳng có theo đuổi gì lớn lao, nếu có người muốn vây công đánh ta thì ta chạy lấy người luôn!”
Trận pháp sư thiên tài Mộ Tu Trúc có nick name là Truyền Tống Đến Cửa Sau Của Ngươi nói.
Lời này vừa nói ra thì ngay lập tức đã bị tập thể các thiên tài nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
Nhưng mà với một gã có thể dám lấy cái nickname hạ lưu như Truyền Tống Đến Cửa Sau Của Ngươi thì đương nhiên hắn sẽ chẳng để ý tới loại ánh mắt này rồi, đã thế còn hơi ngẩng đầu lên, trông vẻ khá là đắc ý.
“Mộ Tu Trúc ngươi…” Đỗ Dao nghe thấy lời mà Mộ Tu Trúc nói thì chán nản, không biết nói cái gì cho phải.
Mộ Tu Trúc hừ hừ hai tiếng, quay đầu nói với Tô Trạch: “Trạch ca, nếu là không phải đánh lôi đài thật thì ngươi phải cẩn thận đó, có thể bọn họ sẽ vây công ngươi!”
Nghe nói như thế, mọi người mới đều thu lai ánh mắt khinh bỉ của mình, nhìn về phía Tô Trạch với vẻ ân cần, thi nhau nói:
“Đúng vậy đó, bây giờ Trạch ca ngươi là món mồi béo bở trong mắt bọn họ đó, bọn họ ai cũng muốn khiêu chiến ngươi hết á.”
“Nếu như đến lúc đó là kiểu đánh giống hỗn chiến thì ta cảm thấy mấy người chúng ta phải đoàn kết lại với nhau, ở bên cạnh Trạch ca, không thể để bọn họ có cơ hội vây công Trạch ca được!”
“Nhưng mà… Chúng ta tính đi tính lại thì cũng chỉ có mười hai người, Dù đến lúc đó có thí sinh trong đấu bán kết lọt vào trận chung kết thì chắc chắn số người cũng sẽ không nhiều bằng bọn họ!”
“Chỉ cần bọn họ liên hợp lại đối phó Trạch ca thì e là chúng ta sẽ không ngăn được!”
“… Nói một xui xẻo nha, ta cảm thấy e là những thí sinh tham gia đấu bán kết của chúng ta, khả năng lọt vào trận chung kết của bọn họ là rất ít. Dù có thì e cũng không giúp gì được mấy cho chúng ta!”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều im thin thít mất một lúc.
Cũng chỉ có Tô Trạch là không để tâm tới chuyện này thôi, hắn cười lắc đầu nói: “Chuyện này các ngươi đừng quan tâm làm gì, nếu bọn họ muốn vây công ta… Vậy thì cứ để cho bọn họ tới, đỡ mất công ta lại phải đi tìm từng tên một để khiêu chiến.”