Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Thế Giới Này Đúng Là Tràn Đầy Trùng Hợp

Chương 52: Thế giới này đúng là tràn đầy trùng hợp Chương 52: Thế giới này đúng là tràn đầy trùng hợp

Dù sao thì có một số linh thú thân hình rất lớn, không phải rất thuận tiện mang theo trong người vào một số trường hợp, vì vậy mà có nhẫn ngự thú.

Không gian ngự thú bên trong có tác dụng kì diệu vô cùng.

Không chỉ cho yêu thú nghỉ ngơi mà còn có thể giúp chúng nhanh chóng hồi phục sức lực, thậm chí có thể chữa trị những vết thương không nặng lắm.

Sau khi thu Tiểu Hỏa vào, Tô Trạch lại đem ánh mắt đặt lên Tiểu Thanh.

Tất nhiên Tiểu Thanh hiểu rõ đây là gì, nó liều mạng lắc đầu, sống chết cũng không chịu bước vào.

Tô Trạch ngẫm nghĩ.

Tiểu Thanh thân hình nhỏ nhắn, bình thường cũng không hiếu động, lúc nào cũng ở trên cổ tay của mình.

Vì vậy, hắn cười, không kiên trì nữa.

Tiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tuôn trào một niềm vui sướng.

Dù gì thì địa vị của nó cũng cao hơn so với tiểu tam đó!

Vẫn còn hy vọng, chỉ cần bản thân biểu hiện thật tốt, thì tiểu tam đó không bao giờ có thể thượng vị!

Không nhìn thấy bị đưa thẳng vào chiếc nhẫn lạnh giá đó sao?

Theo cách nhìn của nó, đó chẳng khác gì bị đưa vào lãnh cung.

Chủ nhật.

Cùng với một tiếng hót vui vẻ, Tiểu Hỏa quay trở lại nhẫn ngự thú sau khi được truyền xong.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi quay trở lại, nó nhìn Tiểu Thanh, trong ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.

Tên này thật là đáng thương, mỗi ngày dãi gió dầm sương, không được tiến vào chiếc nhẫn ngự thú nghỉ ngơi, thật là đáng thương!

Trong mắt Tiểu Hỏa, không gian ngự thú đúng là thiên đường!

Còn Tiểu Thanh, người mà ngày ngày đều phải sống ở bên ngoài, tự nhiên trông rất đáng thương.

Mặt khác, Tiểu Thanh cũng có cách nghĩ tương tự trong lòng.

Trong khi hai linh thú mỗi con đều có tâm tư riêng, Tô Trạch đã thu dọn xong đồ đạc.

Hôm nay là ngày hẹn với Lâm Diệu Y.

Nghe nói rằng ông ngoại nàng vì để cảm ơn mình, đã đặc biệt mời một vài đầu bếp từ một nhà hàng lớn nhất thành phố Giang Nam.

Thịnh tình khó mà từ chối, Tô Trạch theo phép lịch sự sẽ không chậm trễ.

……

Một tiếng sau.

Hắn nhìn địa chỉ được ghi lại trên điện thoại di động, rồi nhìn trang viên to lớn trước mặt.

Sau khi xác nhận là đúng, Tô Trạch không khỏi thở dài.

“Có tiền thật là tốt!”

Hắn biết gia đình của Lâm Diệu Y rất giàu, nhưng hắn không ngờ lại giàu như vậy!

Trang viên trước mắt này, theo giá cả của thành phố Giang Nam, nói ít thì cũng phải mấy tỷ mới có được.

Quan trọng nhất là, thứ này không phải là cứ có tiền là có thể sở hữu.

Nhất định phải có địa vị và nhân mạch cực cao mới có thể có được!

Có người làm đã sớm đợi trước cổng trang viên, vừa thấy Tô Trạch xuất hiện lập tức tiến lên chào hỏi.

“Cho hỏi có phải bạn học Tô Trạch không?”

Tô Trạch gật đầu nói: “À, ta là Tô Trạch”

Người làm mang theo nụ cười tiêu chuẩn nói: “Mời ngài đi theo ta.”

Sau đó, một chiếc xe tay ga di động xuất hiện.

Sau khi Tô Trạch lên xe, người làm nhanh chóng lái xe tiến vào bên trong trang viên.

Sau một lúc.

Xe dừng trước một tòa nhà nhỏ.

Nói là một tòa nhà nhỏ, nhưng thực tế có thể xem là một biệt thự.

Dưới sự dẫn dắt của người làm, Tô Trạch bước vào ngôi nhà vô cùng xa hoa.

Ngay trước khi hắn bước vào biệt thự, một bóng người vụt qua ở tít đằng xa.

Tô Trạch liếc mắt vừa vặn nhìn thấy, nhất thời sửng sốt.

Hình như bản thân đã nhìn thấy người kia ở đâu đó.

Nhưng nghĩ nghĩ, cũng không nhớ ra được.

Lúc này, giọng nói của người làm cũng truyền đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

“Bạn học Tô Trạch, ngài cứ trực tiếp đi vào là được, đi thẳng phía trước chính là nhà hàng.”

Tô Trạch định thần lại, cảm ơn rồi bước vào biệt thự.

Một đường đi qua, có nhiều tác phẩm nghệ thuật khác nhau được treo ở hai bên hành lang.

Dù không hiểu rõ lắm nhưng Tô Trạch cũng có thể cảm nhận được trên đó nồng nặc mùi tiền.

Cuối cùng, một nhà hàng đã xuất hiện phía trước.

Bàn tròn khổng lồ đã bắt đầu phục vụ các món ăn.

Một dáng người mảnh mai đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn ăn.

Đó là Lâm Diệu Y.

Mà bên cạnh nàng, còn có hai người khác đang ngồi ngay thẳng.

Tô Trạch rời mắt khỏi Lâm Diệu Y rồi nhìn qua hai người bên cạnh nàng.

Hắn đột nhiên cảm thấy hai người họ có vẻ rất quen thuộc… Giống như đã gặp qua ở đâu đó.

Đột ngột.

Cơ thể hắn cứng đờ, nhớ lại đã gặp qua vào lúc nào.

Đây không phải là hai người lần trước mua cỏ Huyết Long sao!??

Sao bọn họ lại ở đây???

Tô Trạch có chút mơ hồ, suy nghĩ trong đầu dâng trào, hiện ra vô số phỏng đoán.

Cuối cùng có một phỏng đoán vô cùng cẩu huyết xuất hiện.

Bọn họ… Sẽ không phải là người nhà của Lâm Diệu Y chứ?

Nếu vậy, lão già đó chính là ông ngoại của nàng???

Lần trước bị hắn “vơ vét tài sản” là người nhà họ Lâm sao?

Đột nhiên hắn lại nhớ ra một việc.

Đoạn thời gian trước, Lâm Diệu Y mấy ngày không đi học, nói là vì bị thương.

Khi nghĩ đến đây, thời gian hình như trùng với lần đầu tiến vào rừng rậm Man Hoang với hắn!!!

Lúc đó người bị hôn mê… là Lâm Diệu Y!??

Trong một lúc, mọi thứ đều được liên kết thành một sợi dây.

Mọi chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng.

Vì sao Lâm Diệu Y lại đi tìm cỏ Huyết Long, vì sao lúc đó hai người kia lại thu mua cỏ Huyết Long với giá cao, vì sao trên người Lâm Diệu Y lại có nhiều đan dược như vậy…

Bây giờ tất cả đã được giải thích.

Chẳng qua là, như vậy có vẻ hơi trùng hợp quá!

Vương Lâm và Lâm Phàm cũng nhìn thấy Tô Trạch.

Bọn họ rõ ràng là cũng đều choáng váng, ngay lập tức đã nhận ra Tô Trạch.

Gã này sao lại đến đây?

Vương Lâm hôm nay rất vui vẻ, thậm chí có thể nói là rất hưng phấn.

Vị đại sư đó nhất định biết thân phận của mình, mà ngài lại bằng lòng cho đệ tử gặp mình!

Như vậy nói rõ điều gì?

Nói rõ rằng vị đại sư đó hẳn đã tính đến chuyện tái xuất giang hồ!

Và cũng có nghĩa là nói không chừng chẳng bao lâu nữa là hắn có thể gặp được vị đại sư này để thảo luận về thuật luyện đan!

Vì vậy Vương Lâm đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng sớm hôm nay.

Người trẻ tuổi ấy mà, không ai không thích cái ăn.

Vì vậy, hắn đã đặc biệt yêu cầu Lâm Phàm mời đầu bếp giỏi nhất ở thành phố Giang Nam, lựa chọn những nguyên liệu tươi ngon nhất, dốc lòng chuẩn bị bữa trưa này!

Vừa nghe người làm nói rằng bạn học Tô Trạch đã đến cổng trang viên

Bình Luận (0)
Comment