Hắn nghĩ rằng người trẻ tuổi không hẳn đã ăn sáng, hiện giờ chắc chắn đang đói, nên hắn rất chu đáo cho người bắt đầu dọn đồ ăn lên, như vậy khi bạn học Tô Trạch đến là có thể ăn ngay.
Như vậy cũng sẽ dễ dàng rút ngắn quan hệ hơn, thuận tiện cho bản thân dò hỏi tin tức.
Nhưng khi Tô Trạch xuất hiện.
Hắn choáng váng cả người.
Đây không phải là tiểu tử bán cỏ Huyết Long cho hắn ngày đó sao?
Hơn nữa, cỏ Huyết Long này còn được lấy từ chính tay người trong gia tộc mình!
Tiểu tử này đến đây để làm gì?
Suy nghĩ kĩ rồi, muốn trực tiếp đến Học viện Thiên Nguyên?
Như vậy không đúng quy tắc.
Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán này.
Ngay sau đó hắn phản ứng lại.
Chẳng nhẽ… Tiểu tử này chính là bạn học Tô Trạch!??
Trong một lúc, bầu không khí trở nên rất xấu hổ.
Lâm Diệu Y lúc này cũng nhìn thấy Tô Trạch, cười cười, vui vẻ đứng lên tiếp đón.
Nàng nhảy đến chỗ Tô Trạch cười nói, “Tô Trạch, ngươi đến rồi?”
Tô Trạch gật đầu nói: “Đến rồi, không trễ chứ.”
Lâm Diệu Y lắc đầu như đánh trống, bộ dạng hồn nhiên dễ thương, nói: “Không đâu không đâu.”
Nhìn thấy biểu tình như vậy của con gái, mi mắt Lâm Phàm giật giật.
Mặc dù hắn biết rõ tính cách con gái bảo bối của mình, nàng rất hồn nhiên, hoạt bát và tốt bụng, đối xử rất tốt với mọi người.
Nhưng bộ dạng bây giờ… Rõ ràng là có gì đó không đúng!
Ánh mắt Lâm Phàm thay đổi, bắt đầu đánh giá Tô Trạch từ trên xuống dưới.
Hắn càng nhìn càng giật mình.
Tiểu tử này rất ưa nhìn, có thể gọi là đẹp trai.
Càng nguy hiểm hơn là, nếu như suy đoán của bọn họ là đúng.
Vậy thì tiểu tử này không chỉ có võ đạo thiên phú siêu tuyệt, trên phương diện luyện đan cũng rất có thiên phú, phía sau còn có một luyện đan đại sư đến cả cha hắn cũng bội phục!
Tiểu tử này quá nguy hiểm!
Lâm Phàm bắt đầu vạn phần cảnh giác.
Đây là một loại bản năng đến từ thân phận người cha.
Cho dù đối phương có ưu tú đến đâu, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là tiểu tử này chẳng phải là một thứ tốt!
Lâm Phàm cũng như vậy.
Nhìn thấy con gái bảo bối cười vui vẻ như vậy, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy cơ vô cùng.
Lời nói của Lâm Diệu Y đã làm bầu không khí xấu hổ trong nhà hàng giảm bớt đi rất nhiều.
Qua lời nói của nàng, Vương Lâm và Lâm Phàm cũng xác nhận rằng tiểu tử đó chính là Tô Trạch hàng thật giá thật!
Đứng trước sự thực này, họ cũng không khỏi cảm khái một câu.
Thế giới này đúng là đầy chuyện trùng hợp!
Nhưng mà cả hai đều là những người có địa vị cao, năng lực ứng biến vẫn có.
“Bạn học Tô Trạch, thật đúng là trùng hơp, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Vương Lâm mỉm cười.
Lâm Diệu Y đôi mắt sáng ngời tràn đầy nghi hoặc: “Mọi người trước đây đã từng gặp nhau?”
“Đâu chỉ là gặp nhau.” Lâm Phàm khẽ nói, “Lúc trước khi luyện chế Trúc Cơ đan cho con, một trong những loại dược liệu chính trong đó là cỏ Huyết Long được mua từ tay bạn học Tô Trạch.”
Lâm Diệu Y sững sờ.
Lúc trước nàng cũng đã từng nghe Trần Vĩ nói qua, cỏ Huyết Long chính là được mua từ tay kẻ nhân lúc cháy nhà hôi của.
Nếu đúng như vậy thì Tô Trạch chính là người lúc đó sao?
Tô Trạch lúng túng cười: “Nếu biết là mọi người, ta sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
Bản thân hắn cũng có chút xấu hổ.
Nhưng mà làm hắn ngạc nhiên đó là, Lâm Diệu Y kinh hô lên một tiếng, ánh mắt phát sáng.
“Nói như vậy là, lúc đầu chính là ngươi cứu chúng ta?”
Tô Trạch gật đầu nói: “Ừ.”
Lâm Diệu Y bẻ đầu ngón tay, trông rất đáng yêu nói: “Tính luôn mấy lần này, thì ngươi đã cứu ta hết thảy ba lần!”
Thật ra thì cho dù người đó có phải là Tô Trạch hay không, cô chưa bao giờ quan tâm đến hành vi sau sự việc.
Dù sao thì người ta đã cứu mình, phần ân tình này nói như thế nào cũng đều trả không hết!
Sau đó, nàng nhiệt tình kéo Tô Trạch vào bàn, thậm chí còn gắp thức ăn cho Tô Trạch.
Cảnh tượng này khiến mí mắt Lâm Phàm giật mạnh.
Nguy hiểm!
Tiểu tử này quá nguy hiểm!
Bản thân mình đã cố ý kể ra chân tướng lúc đó, vậy mà Diệu Y chẳng có lấy một tí phản ứng nên có!??
Mà bây giờ, còn gắp thức ăn cho tiểu tử đó.
Hắn cúi đầu nhìn xuống bát đĩa của chính mình, trong đó trống không.
Bản thân hắn là cha ruột cũng không có đãi ngộ này!
Tình huống gì đây?
Chúng đã bắt đầu từ khi nào? Tại sao mình lại không biết tin tức nào hết?
Trong nhất thời, vô số suy nghĩ và suy đoán xuất hiện trong đầu Lâm Phàm.
Vương Lâm ngược lại không có suy nghĩ như vậy mà vui vẻ nhìn cảnh tượng này.
Mặc dù rất yêu cháu gái, nhưng hắn cũng biết rằng có nhiều việc nằm ngoài khả năng quyết định của mình, chẳng hạn như phương diện tình cảm…….
Hơn nữa, bạn học Tô Trạch này bất luận nhìn từ phương diện nào, đều là một đứa trẻ rất tốt, rất không tệ!
Chỉ là lát nữa vẫn phải nhắc nhở một câu, bây giờ tuổi tác còn nhỏ, có một số việc không thể vượt quá giới hạn!
Lâm Phàm càng cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy biểu hiện của cha vợ.
Cha! Đây là cháu gái của cha! Sao cha lại có thể trơ mắt mà xem thế này?
Không thể không nói.
Tay nghề của đầu bếp nhà hàng lớn đúng là có khác, món nào cũng có thể gọi là mỹ vị.
Tô Trạch cũng không khách sáo mà trực tiếp bắt đầu ăn.
Ngay lúc này.
Vương Lâm bất thình lình nói: “Tiểu Tô, nghe nói ngươi cũng học luyện đan?”
Tô Trạch đặt bát đũa xuống và nói: “Đúng vậy, gần đây ta mới bắt đầu học luyện đan.”
“Ồ? Gần đây mới bắt đầu?” Trên khóe miệng Vương Lâm hiện lên ý cười.
Tiểu tử này nói dối cũng không suy nghĩ một chút, mở miệng liền nói, không có tí cẩn thận nào cả.
Gần đây mới nghiên cứu thuật luyện đan?
Quỷ mới tin!
Hắn cười cười, lại bắt đầu thăm dò, nói: “Lần trước Diệu Y một hai bắt người luyện Thổi Thể dịch, không làm lở dở việc của ngươi chứ? Nha đầu này chính là điểm này không tốt, quá ngay thẳng!”
Lâm Diệu Y đầy vẻ ủy khuất, tinh nghịch nhăn nhăn cái mũi.
Tô Trạch lắc đầu nói: “Không có, hơn nữa may nhờ có Diệu Y, ta mới có thể lần đầu tiên tự tay thử điều chế đan dược, cũng may gặp may mắn, nên đều thành công.
Vương Lâm ý cười càng đậm.
Tiểu tử này đúng là miệng đầy khoác lác, chắc là biết mục đích của mình, nên cố ý qua loa tách trách.