Lần đầu tiên tự tay luyện chế
Lời này đến kẻ ngốc cũng chẳng tin!
Hắn vừa gắp thức ăn vừa nói: “Nào, tiếp tục ăn đừng ngừng lại, ta một bộ xương già rồi, không ăn được nữa, chỉ thích nhìn đám người trẻ tuồi các ngươi ăn.”
Trái tim Tô Trạch ấm áp lên.
Từ khi cha mẹ mất tích, hắn chưa từng có cảm giác được quan tâm như vậy.
Vương Lâm nói tiếp: “Ta cũng đã xem qua những chai Thổi Thể dịch ngươi điều chế, rất là tốt, nhưng mà...”
Hắn ngừng nói và quan sát phản ứng của Tô Trạch.
Điểm này đúng là hơi liều lĩnh, trực tiếp đề cập đến vấn đề phương thuốc mới.
Hắn lo lắng rằng vì thế sẽ gây ra sự bất mãn của Tô Trạch và vị đại sư phía sau hắn.
Nhưng hắn quả thực không nhịn được, mới mở miệng thăm dò thử.
Trái tim Tô Trạch hơi động, động tác ngừng lại.
Vương Lâm là giáo sư luyện đan ở Học viện Thiên Nguyên và là người có uy tín về phương diện luyện đan!
Nghe lời hắn nói, có vẻ như phát hiện ra vấn đề trong Thổi Thể dịch mà mình luyện chế.
Vì vậy, hắn hỏi, “Nhưng mà gì?”
Vương Lâm nhìn thấy Tô Trạch hình như không phản cảm với vấn đề này, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức nói.
“Chính là ta phát hiện ra, Thổi Thể dịch mà ngươi luyện chế có vẻ khác với Thổi Thể dịch bình thường ...”
Tô Trạch đột nhiên nghĩ tới lúc đầu hắn có làm một chút thay đổi, hỏi: “Chẳng nhẽ dược lực giảm đi sao?”
Vương Lâm vội vàng lắc đầu nói: “Làm sao có thể, tăng lên không ít !”
Tô Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Vậy thì hắn yên tâm rồi.
Vương Lâm thận trọng hỏi: “Ta chỉ muốn biết, phương pháp thay đổi là lệnh sư đã dạy ngươi sao?”
Lâm Diệu Y và Lâm Phàm ở một bên đặt đũa xuống, chăm chú chờ câu trả lời của Tô Trạch.
Tô Trạch sững sờ, không biết Vương Lâm đang nói cái gì.
Lệnh sư gì?
Sư phụ của mình?
Mình có sự phụ cái rắm, toàn dựa vào bản thân “vùi đầu khổ học”, nhé!
Hắn lắc đầu nói: “Ta không có sư phụ, ta tự mình nghĩ ra.”
Vương Lâm không ngạc nhiên trước câu trả lời này.
Ngoài lý do hơi thái quá thì ngược lại không có gì cả.
Tự mình suy nghĩ bừa mà ra?
Nếu không phải có hậu bối ở đây, Vương Lâm đã cười thành tiếng rồi.
Tiểu tử này thế mà có thể nghĩ ra một lý do nực cười như vậy!
Suy nghĩ bừa?
Suy nghĩ bừa mà ra được phương thuốc Thổi Thể dịch mới?
Nếu như được, có đại sư nào suy nghĩ không ra?
Xem chúng ta như những đứa trẻ lên ba?
Nhưng Vương Lâm cũng không tức giận.
Phản ứng và câu trả lời của Tô Trạch đều nằm trong dự liệu của hắn, chẳng qua là lý do có chút tùy tiện.
Nhưng cái này cũng tiết lộ một tin tức.
Đó là vị đại sư đó sắp lộ diện!
Nếu không, Tô Trạch với tư cách là đệ tử, sẽ không tùy ý làm bậy làm bạ trả lời câu hỏi vừa nãy như vậy.
Mà nhất định sẽ đưa ra câu trả lời hợp lý kín đáo!
Có được thông tin then chốt này, Vương Lâm cũng hài lòng rồi.
Hắn cười nói: “Bạn học Tô Trạch thật biết nói đùa. Nào nào nào, hãy thử món hải sâm được vận chuyển bằng đường hàng không này.”
Tô Trạch vô cùng sững sờ, cảm giác mọi thứ ngày càng trở nên kỳ lạ.
Bản thân mình vì sự nhiệt tình của nhà họ Lâm, không dễ gì cảm giác được sự ấm áp của gia đình, dưới sự cảm động, trước giờ đều luôn ăn ngay nói thật.
Kết quả bây giờ?
Hình như bọn họ không tin những gì mình nói!??
Đôi mắt Lâm Diệu Y cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn gò má Tô Trạch rồi che miệng cười trộm.
Nàng cũng cảm thấy Tô Trạch nói dối.
Vốn dĩ nàng đã thật sự tin tưởng rằng lúc trước là lần đầu Tô Trạch tiếp xúc với luyện đan.
Nhưng sau khi nàng biết Tô Trạch có một sư phụ là luyện đan đại sư, nàng làm sao tin tưởng nữa.
Ngay cả ông ngoại của nàng còn khâm phục vị cao nhân kia!
Người như vậy sẽ không bao giờ tìm một học trò đổi nghề giữa chừng, nhất định phải bồi dưỡng từ nhỏ!
Vì thế.
Tô Trạch đã nghiên cứu kiến thức về thuật luyện đan từ nhỏ, nên mới đạt được thành tựu như bây giờ!
Cả nhà họ đều biết những hạt giống này, nhưng Tô Trạch lại dám nói bậy một cách trắng trợn như vậy.
Lâm Diệu Y mở to mắt, bỗng nhiên phát hiện thêm một mặt đáng yêu của Tô Trạch.
Lúc này ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng ăn, đúng lúc chiếu vào người Tô Trạch.
Vốn dĩ gương mặt Tô Trạch đã đẹp trai, hiện giờ thêm ánh nắng chiếu xuống càng hiện ra đường nét rõ ràng.
Trong chốc lát gương mặt Lâm Diệu Y lại ửng đỏ lên, trong lòng nảy lên một âm thanh bịch bịch giống như một con nai con chạy nhảy không ngừng.
Nàng vội quay đầu, không dám nhìn thẳng Tô Trạch.
Một màn này hoàn toàn rơi vào mắt Lâm Phàm.
Hắn hít thở không thông, không dám tin mà nhìn con gái bảo bối của mình.
Này…Bộ dạng này là thế nào?
Con gái à! Con thật sự thích tên nhóc này sao!??
Hắn không cách nào chấp nhận được.
Không phải vì Tô Trạch không đủ ưu tú, chỉ đơn giản là hắn căm ghét tất cả nam sinh cùng lứa tuổi với con gái mình.
Bản thân vất vả nuôi tiểu áo bông mười mấy năm, hiện giờ sắp bị kẻ khác cướp lấy?
Đổi thành người đàn ông khác đều không thể chịu đựng được.
Hơn nữa, Diệu Y mới mười sáu tuổi, là lứa tuổi mới dậy thì, sao có thể yêu sớm được?
Tô Trạch quả thật rất ưu tú, nhưng cũng không thể yêu quá sớm!
Cuối cùng hắn vẫn là một người cha quật cường.
Vì vậy.
Lâm Phàm nghiến răng một cái, quyết định bản thân phải hành động.
Trong đầu có nhiều suy nghĩ thoáng qua, nhiều phương án xuất hiện.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Lâm Phàm sáng lên, cười nói: “Các ngươi có biết tin tức được phát ra sáng sớm hôm nay chưa?”
Ba người đang ngồi xung quanh bàn nghe thế thì đều nhìn sang.
Lâm Phàm tiếp tục nói: “Đoán chừng bây giờ tin tức đã được truyền ra, Hà Tuyết Nhi học trường Trung học Kinh Đô, dùng tu vi Trúc Cơ cảnh đánh bại yêu thú Kim Đan cảnh! Nàng được viện trưởng Trương Mục Chi của Học viện Chân Long đặc cách tuyển chọn, đồng thời trao tặng danh hiệu Thiên Kiêu!”
“Danh hiệu Thiên Kiêu!?? Lâm Diệu Y trợn mắt nhìn, rất kinh ngạc.
Kể cả Vương Lâm cũng kinh ngạc.
“Danh hiệu Thiên Kiêu sao?” Tô Trạch nghi ngờ hỏi lại.
Trước kia hắn chưa từng chú ý đến cái này, nên không biết được ý nghĩa của danh hiệu này.
Lâm Diệu Y giải thích: “Danh hiệu Thiên Kiêu là danh hiệu mà Nhân tộc trao cho người trẻ tuổi đạt thành tích tu luyện cao nhất!