“Thành tựu như vậy mới có thể đủ đạt được danh hiệu Thiên Kiêu, nhưng nghĩ cũng biết có bao nhiêu khó khăn nhỉ?!”
Vương Lâm bên cạnh gật đầu nói: “Hà Tuyết Nhi ta từng cũng gặp qua vài lần, quả thật là một đứa nhỏ thiên phú khủng bố, có thể nói vô địch trong lứa cùng cảnh giới!”
Tô Trạch phục hồi lại tinh thần, nghe được lời của bọn họ, trong lòng cũng kinh ngạc.
Nếu loại trừ cái tên bật hack như hắn ra.
Thiên phú của Hà Tuyết Nhi quả thật là đứng đầu thế giới!
Nhưng đáng tiếc, hắn có bật hack mà….
Vô địch trong lứa cùng cảnh giới?
Còn không biết là ai đâu!
Lâm Diệu Y lắc đầu, yên lặng chỉ Tô Trạch nói: “Thời gian nửa năm Đoán Thể đỉnh phong? Các ngươi biết Tô Trạch dùng thời gian mấy ngày để tu luyện đến Đoán Thể thất trọng không?”
Vương Lâm và Lâm Phàm tò mò nói: “Bao lâu?”
Lâm Diệu Y thản nhiên nói: “Không đến hai mươi ngày!”
“Cái gì!?” Hai người kinh ngạc.
Bọn họ chợt nhìn về phía Tô Trạch.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Phàm lắc đầu nói: “Thời gian này đương nhiên rất nhanh, nhưng lúc đầu Hà Tuyết Nhi cũng gần như thời gian này, hơn nữa, sau Đoán Thể lục trọng, thời gian sử dụng mỗi lần thăng cấp cũng sẽ gia tăng…”
Mà vào lúc này.
Tô Trạch nhẹ giọng nói: “Quả thật... Hiện giờ ta đã là Đoán Thể đỉnh phong rồi….”
Hiệu trưởng đã biết thực lực của hắn, cũng không cần thiết phải giấu diếm.
Lời của Lâm Phàm dừng một chút.
Đồng tử Vương Lâm hơi co lại, quay đầu nhìn về phía Tô Trạch.
Lâm Diệu Y sửng sốt, lập tức khiếp sợ nói: “Tô Trạch, ngươi Đoán Thể cửu trọng? Mấy hôm trước không phải vẫn là thất trọng sao?”
Tô Trạch gật đầu nói: “Chính là mấy ngày trước từ thất trọng đột phá lên cửu trọng.”
Nghe được lời này, Lâm Phàm nhíu mày, thần niệm thăm dò qua.
Giữa người tu luyện rất ít khi làm chuyện này.
Bởi vì nếu là quan hệ không quen thuộc, rất dễ dàng bị cho rằng là đang khiêu khích.
Nhưng Lâm Phàm đã không nhịn được nữa rồi, sử dụng thần niệm, lập tức thấy rõ thực lực thật sự của Tô Trạch.
Thật sự là Đoán Thể đỉnh phong!
Trước đó không lâu thằng nhóc này tới thực lực gì?
Hình như là Đoán Thể ngũ trọng nhỉ?!!
Đến bây giờ mới bao lâu?
Sao có thể trực tiếp lên Đoán Thể đỉnh phong!??
Trong mắt Vương Lâm cũng tràn đầy khiếp sợ.
Hắn là luyện đan sư không giả, nhưng thực lực tu vi vẫn rất mạnh, đương nhiên có thể thấy rõ tu vi thật sự của Tô Trạch.
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày, từ ngũ trọng thăng cấp lên cửu trọng?
Điều này có thể sao?
Nếu lúc bình thường, hắn khẳng định là không tin.
Nhưng, hiện giờ ví dụ sống sờ sờ bày ra trước mặt mình, hắn không tin cũng phải tin!
Làm sao Tô Trạch làm được?
Nghi vấn này xuất hiện ở trong đầu ba người Lâm gia.
Rất nhanh.
Trong đầu Vương Lâm điện quang chợt lóe, nghĩ tới một khả năng duy nhất.
Đó chính là Tô Trạch nhất định là dùng loại đan dược nào đó, cho nên thực lực mới tăng lên khủng bố như vậy!
Bằng không, tuyệt đối không thể tiến cấp nhanh như vậy!
Đan dược từ đâu tới, đương nhiên không cần nhiều lời, khẳng định là đến từ vị luyện đan đại sư sau lưng Tô Trạch kia!
Vì sao hắn phải làm như vậy?
Dùng đan dược nhanh chóng tăng thực lực như vậy, đó không phải đốt cháy giai đoạn sao?
Vị đại sư kia không thể không rõ đạo lý này!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Bỗng nhiên.
Vương Lâm đoán được một khả năng.
Vị luyện đan đại sư thần bí kia nhất định là luyện chế ra một loại đan dược mới!
Một loại đan dược có thể nhanh chóng thăng cấp tu vi ở Đoán Thể cảnh, mà không ảnh hưởng đến căn cơ người tu luyện!!!
Suy đoán này rất kinh người!
Đan dược có thể làm cho người ta thời gian mấy ngày ngắn ngủi, trực tiếp từ Đoán Thể ngũ trọng tăng lên tới Đoán Thể đỉnh phong!
Nhưng Vương Lâm nghĩ đến vỡ đầu, cũng không nghĩ ra rốt cuộc làm thế nào mới có thể làm được đến mức này!
Vị đại sư kia…Thật là thần nhân!
Trong mắt Vương Lâm tràn đầy chấn động, nhìn về phía Tô Trạch, trong lòng vô cùng kích động.
Đệ tử của một vị đại sư như vậy ngay trước mắt hắn.
Hơn nữa Tô Trạch còn có quan hệ không tệ với Diệu Y nhà hắn, nói cười với đám người nhà mình!
Mấu chốt nhất chính là.
Hình như Diệu Y có chút thích Tô Trạch, Tô Trạch cũng không phản cảm với Diệu Y!
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Lâm Diệu Y còn chưa có ý thức được điều này.
Nhưng là những người đứng xem như Vương Lâm và Lâm Phàm, tự nhiên có thể cảm nhận được điều này.
Nếu là thuận lợi phát triển tiếp….
Vương Lâm lộ ra một ý cười nồng đậm, ý bảo Lâm Diệu Y không cần hỏi nhiều nữa.
“Diệu Y, trên chuyện tu vi là bí mật của mỗi người, không cần phải hỏi nhiều.”
Lâm Diệu Y cũng ý thức được không thỏa đáng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ nói: “Xin lỗi Tô Trạch, ta vừa rồi quá kích động.”
Tô Trạch cười nói: “Không sao, dù sao cũng không phải bí mật gì, thì mỗi ngày kiên trì tu luyện là được.”
Nghe được lời như thế, Lâm Phàm trợn mắt suýt chút nữa thành thiên linh cái.
Thằng nhóc này thật sự có thể làm màu.
Kiên trì tu luyện?
Nếu kiên trì tu luyện có thể có thành tựu này, mình đã sớm trở thành người đứng đầu Nhân tộc rồi!
Hắn nhìn thấy Tô Trạch và Lâm Diệu Y nói cười, trong lòng một trận cảm giác thất bại.
Sao lão gia tử cũng không quản, đây chính là cháu gái ruột của ngươi đó!
Hắn quay đầu giống như xin giúp đỡ nhìn về phía Vương Lâm.
Nhưng bỗng nhiên phát hiện, Vương Lâm cười ha hả nhìn hai người Tô Trạch và Lâm Diệu Y.
Nhất là thấy ánh mắt của Tô Trạch, giống như đang nhìn cháu rể của mình!
Trong lòng Lâm Phàm chợt lạnh, một sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng.
Trùm thương nghiệp thành phố Giang Nam cái gì, thân phận cường giả võ đạo cái gì….
Hiện giờ Lâm Phàm hoàn toàn là thân phận một người cha!
Cảm giác vô lực sâu sắc đánh úp lại, trong nhất thời món ngon trước mặt đều đều mất đi mùi vị.
Cuối cùng.
Sau khi Tô Trạch tạm biệt hai ông cháu ý Vương Lâm đầy ý cười, còn có Lâm Phàm vẻ mặt u ám, bèn rời khỏi trang viên.
Đối với bữa cơm này, hắn rất vừa lòng.
Hương vị đồ ăn lại không tệ, nhưng quan trọng nhất là trong bữa cơm Tô Trạch cảm nhận được một tia ấm áp đã lâu không gặp.
Từ sau khi cha mẹ mất tích, bản thân vẫn luôn một mình ăn cơm.
Loại cảm giác giống như gia đình này, chạm vào một góc phủ đầy bụi rất lâu sâu trong nội tâm của Tô Trạch.
Nghĩ tới sự nhiệt tình của Vương Lâm và Lâm Diệu Y trong bàn ăn, bèn làm cho trong lòng hắn ấm áp.