Tô Trạch nói thầm một tiếng, quay lại nhìn hái Hư chân nhân: “Tiền bối, không cần phải như vậy đâu, ta thấy rất nhiều người đều miễn cưỡng. Như vậy chẳng phải là kéo thêm thù hận cho ta sao?”
“Không sao đâu.” Thái Hư chân nhân lại cười, vỗ vai hắn, chậm rãi nói:
“Bây giờ không cam lòng, chỉ là vì thực lực của ngươi mà thôi.
Những Hợp Đạo, Độ Kiếp, thậm chí Hóa Thần ấy chắc là đều không phục.
Nhưng ta đoán không bao lâu nữa bọn họ sẽ bị thuyết phục, lúc đó đương nhiên sẽ thật lòng thật dạ gọi ngươi là tiểu sư thúc tổ.”
“Không cần phải gấp, chỉ là hơn mười năm thôi.”
Hắn lại bổ sung một câu.
Tô Trạch nghe nói như thế thì lông mày nhíu lại.
Mười mấy năm?
Ngươi rủa ta à?
Nếu như vài chục năm mới Hợp Đạo, hoặc là mới Độ Kiếp, vậy thì hắn thà rằng tìm một miếng đậu hũ đập đầu chết luôn cho rồi!
Đương nhiên, Tô Trạch không thể nói ra những lời như vậy.
Lúc này, vô số đệ tử của Thiên cung đã đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên nhìn Thái Hư chân nhân và Tô Trạch trên bầu trời, trong ánh mắt lập lòe, vô cùng phức tạp.
Tiêu Vân và đám thiên tài nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, nhìn bộ dạng tốt bụng của Thái Hư chân nhân, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Con bà nó!
Thật quá giả tạo!
Người mạnh nhất thế giới Vạn Tộc, người sáng lập Thiên cung!
Chưa từng thấy lão nhân gia hắn có vẻ mặt ôn hoà với thiên tài hậu bối như vậy?
Những Độ Kiếp, sư tổ nhìn thấy lão nhân gia hắn đều dè dặt muốn chết, hết sức cung kính, chỉ lo làm chuyện gì đó khiến lão tổ không hài lòng!
Giờ nhìn lại Tô Trạch!?
Tiểu tử nhà hắn vậy mà giống như người không có việc gì, cười nói với tồn tại lão tổ như vậy!
Tình huống gì đây?
Trong lòng Tiêu Vân cũng như các thiên tài đầy sự ngờ vực, bọn họ thật sự không nghĩ ra đầu óc Tô Trạch có vấn đề hay là đầu óc Tô Trạch có vấn đề.
Một Nguyên Anh nhìn thấy cường giả Đại Thừa Tán Tiên cấp viên mãn, thật sự có thể cư xử bình tĩnh như vậy sao!?
Trong lúc nhất thời, đám người Tiêu Vân cảm thấy trong lòng có chút tức giận.
Trong mắt họ, thái độ của Tô Trạch thật sự quá buông thả, giống như đang sỉ nhục lão tổ!
Tiêu Vân quay đầu lại, trao đổi ánh mắt với các thiên tài bên cạnh, ngầm gật đầu.
Sau đó, cho dù thân phận của Tô Trạch là gì, hắn nhất định sẽ thách đấu với hắn một trận!
Chiến lực của Tô Trạch mạnh thì mạnh, nhưng mấy người bọn hắn cũng không phải ngồi không!
Bên phe mình, chiến lực đỉnh cao đều là ở Hóa Thần sơ kỳ, mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Anh trung kỳ của Tô Trạch!
Bọn họ đều là thiên tài, với ưu thế lớn như vậy sao có thể thua Tô Trạch được!?
Tô Trạch hắn có thể chém giết, làm Hóa Thần đỉnh phong trọng thương, chẳng lẽ chính hắn làm không được sao?
Có rất nhiều suy nghĩ trong đầu của Tiêu Vân và đám thiên tài.
Không ngờ khi bọn họ có suy nghĩ này, họ đã rơi vào thế kém cỏi rồi!
Tu vi của Tô Trạch mới chỉ ở Nguyên Anh trung kỳ, bọn họ thân là Hoá Thần sơ kỳ nhưng lại đi khiêu khích. Trong tiềm thức của bọn họ, họ đã coi Tô Trạch như một cường giả cùng cấp!
Nhưng trên thực tế thì sao?
Mặc kệ chiến lực như thế nào, chênh lệch tu vi giữa hai người vẫn có!
Hóa Thần khiêu chiến Nguyên Anh?
Ngay từ đầu đã định Hóa Thần kia là kẻ thua cuộc rồi!
Đám người Tiêu Vân thật sự là váng đầu, trong thời gian ngắn đại não nhận được quá nhiều thông tin chấn động, bây giờ hắn thậm chí còn mơ hồ về đạo lý này.
Cùng lúc đó.
“Đi thôi, dẫn ngươi đi Tàng Kinh các của Thiên cung dạo một vòng, gặp được cái gì yêu thích thì cứ lấy.”
Thái Hư chân nhân nói với Tô Trạch.
Sau đó, bóng dáng của bọn họ biến mất.
Bên dưới, vô số đệ tử lại chấn động.
Thái Hư chân nhân nói chuyện cũng không trốn tránh bọn họ.
Cho nên bọn họ đều nghe thấy câu nói kia.
Đi Tàng Kinh các, đi dạo?
Thấy thích thứ gì thì cứ việc lấy?
Mình nghe được trò đùa gì vậy!?
Tàng Kinh các của Thiên cung… trở thành cái chợ từ khi nào vậy?
Những công pháp kia vô cùng trân quý, có thể khiến tu sĩ ngoại giới đánh vỡ đầu để tranh giành, là cải trắng bên đường hay sao mà có thể tùy tiện nhặt vậy?
“Đi! Đi Tàng Kinh các xem thử!”
Không biết là ai nói một câu như vậy.Ngay lập tức rất nhiều đệ tử phản ứng lại, ồn ào bắt đầu hành động, tranh nhau chen lấn bay về hướng Tàng Kinh các!......”Nhỏ vậy sao?”
Tô Trạch ngạc nhiên nhìn căn gác nhỏ trước mặt.
“Với một mẹo nhỏ, bên trong có chứa một tiểu thế giới, đó mới chính là Tàng Kinh các thật.”
Thái Hư chân nhân kiên nhẫn giải thích.
Tô Trạch gật đầu, đi theo bước chân của Thái Hư chân nhân, đi vào căn gác nhỏ trước mặt.
Khi hai bóng người biến mất, ở phía xa xa lần lượt xuất hiện từng bóng người đang lao tới chỗ này.Đợi đến lúc bọn họ đuổi đến đây thì phát hiện không thấy bóng dáng của Tô Trạch và lão tổ đâu, vì vậy bọn họ lập tức phản ứng lại, xông thẳng vào Tàng Kinh các.
Một lúc sau, bên ngoài căn gác nhỏ lại không có một bóng người nào nữa.
Thậm chí toàn bộ Thiên cung động thiên có thể được coi là không có một bóng người!
Hầu hết các đệ tử đều đã vào Tàng Kinh các.
Một là đi theo Thái Hư chân nhân lây dính chút tiên khí, hai là để xem Tô Trạch lựa chọn công pháp ra sao.
Trong tiểu thế giới dồi dào linh khí ấy, thân ảnh của Tô Trạch và Thái Hư chân nhân xuất hiện.
Lúc vừa bước vào, Tô Trạch đã nhìn thấy bảo tháp cao lớn và tráng lệ trước mặt được bao phủ bởi thần quang chói lọi, những dao động không thể giải thích của đại đạo truyền ra từ đó.
Ngay khi hai người bọn họ vừa xuất hiện, trong bảo tháp đã xuất hiện một bóng người.
Ngay sau đó, bóng người đó xuất hiện trước mặt Thái Hư chân nhân và Tô Trạch.
“Lão tổ.”
Người xuất hiện là một người đàn ông trung niên với tóc mai hai bên hơi trắng xóa, đang cung kính hành lễ với Thái Hư chân nhân.
Sau đó, tầm mắt của hắn lại chuyển sang Tô Trạch, sự nghi ngờ lóe lên trong mắt hắn.
Ai đây? Vậy mà có thể khiến tổ tiên đích thân dẫn vào Tàng Kinh các?
Chẳng lẽ...
Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn xuất hiện những suy đoán.