Thoáng chốc, trong mắt đám đệ tử Tiêu Vân hiện lên vẻ vui mừng.
Kế hoạch rất hữu hiệu!
Tô Trạch đúng là người coi trọng mặt mũi, trước nhiều đệ tử như vậy, dù hắn không muốn đồng ý cũng phải đồng ý!
“Vừa may ở đây chính là võ tràng, luận bàn luôn tại đây đi.”
Đám đệ tử Tiêu Vân không nói gì, Tô Trạch bèn chỉ về đại diễn võ ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, trông vẻ rất bình tĩnh.
Thấy cảnh tượng như vậy, không ít đệ tử cũng hơi sững sờ.
Bọn họ cho rằng Tô Trạch sẽ đổi thời gian, chuẩn bị thật tốt, ít nhất cũng phải tìm hiểu lai lịch đám người Tiêu Vân một chút.
Nhưng bây giờ lại muốn luận bàn luôn?
Khinh người vậy sao?
Nhưng mà phần lớn tu sĩ ở đây cũng đều biết mấy người Tiêu Vân.
Thực lực tu vi rất tốt, là những thiên tài có thiên phú mạnh nhất được Thiên cung công nhận.
Xét về phương diện thực lực thì rất nhiều Hóa Thần lâu năm khi đối mặt với họ cũng phải chú ý cần thận từng chút.
Chứ càng không cần nói tới Tô Trạch!
Dù cho ngươi có chiến lực Hỏa Thần cũng phải cận thận dè chừng hơn chứ?
Các tu sĩ ở đây bỗng đều thấy không rõ Tô Trạch đang nghĩ gì.
Đám đệ tử Tiêu Vân cũng sửng sốt.
Nhưng lúc này, thân hình Tô Trạch chợt lóe lên, xuất hiện trên đài diễn võ.
“Nhanh lên, tới đây đi.”
Tô Trạch lẳng lặng đứng trên đài diễn võ, nhìn xuống dưới ngoắc đám đệ tử.
Hắn quyết đoán dứt khoát như vậy, đúng là hơi nằm ngoài dự tính của đám người Tiêu Vân!
“Ai lên trước?”
Tống Huy nhìn Tô Trạch trên đài, quay đầu nhìn về phía Tiêu Vân hỏi.
“Ặc.”
Tiêu Vân nhíu mày, trong lòng có cảm giác chuyện có vẻ không đơn giản.
Tô Trạch đồng ý dứt khoát như thế, những lời hắn chuẩn bị để nói
đều không nói ra được, có cảm giác như đấm một quyền vào bông, không cần nói cũng biết là rất khó chịu!
“Hay là để ta lên trước đấu với hắn?”
Cơ Bích Nguyệt lên tiếng.
“Không cần.” Tiêu Vân lắc đầu.
“Để ta lên trước đi...”
Đúng lúc này.
Giọng của Tô Trạch lại truyền đến.
“Từng người lên có hơi phiền toái, ta không có nhiều thời gian như vậy để chơi với các ngươi, vậy nên các ngươi cùng lên đi.”
Giọng nói bình thản, giống như đang thuật lại một chuyện rất bình thường.
Người có mặt ở đây đều là tu sĩ tu hành tu vi cao thâm, dù giọng Tô Trạch nói không lớn, vẫn nghe được rất rõ.
Thoáng chốc.
Toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ!
Hầu hết đệ tử đều chấn động, trợn to mắt, nhìn về phía Tô Trạch, hơi nghi ngờ mình mới vừa nghe nhầm rồi!
Tô Trạch vừa mới nói cái gì?
Để cho đám Tiêu Vân cùng lên?
Không phải chứ?
Bọn Tiêu Vân cũng không phải những thiên tài thật giả lẫn lộn ở ngoại giới!
Thực lực của bọn họ có thể nói là đứng đầu thế hệ trẻ vạn tộc!
Tô Trạch mạnh thì có mạnh, các tu sĩ đều biết điều này, nhưng bọn họ cũng không cho rằng Tô Trạch có thể lấy một chọi ba, có năng lực đánh bại ba người Tiêu Vân cùng một lúc!
Suy cho cùng, ba người bọn họ cũng không dễ xơi.
Đám đệ tử Tiêu Vân nghe được câu này, sắc mặt đều thay đổi, mặt mày buồn bực.
Lửa giận lóe lên từ sâu trong đáy mắt.
Bây giờ bọn họ thực sự tức giận rồi.
Tô Trạch có thể cuồng vọng, nhưng không thể cuồng vọng đến mức này, không thể khinh thị mấy người bọn ta như vậy!
thiên tài thì ai mà chẳng vô cùng kiêu ngạo?
Bây giờ bị Tô Trạch khiêu khích như vậy, thì không thể nhẫn nhục được!
Thoáng chốc.
“Ngươi quá phách lối rồi đấy!”
Cơ Bích Nguyệt quát một tiếng, đôi mi thanh tú nhăn lại, nhìn Tô Trạch, trong đôi mắt xinh đẹp đầy sự tức giận.
“Trạch ca!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mấy bóng người lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tô Trạch.
Là đám người Diệp Thanh sớm đã chạy tới Thiên cung.
Bọn họ không được đãi ngộ như Tô Trạch, chỉ có thể ngoan ngoãn ở chỗ của đệ tử bình thường chờ đợi, lại chưa quen với cuộc sống ở đây, tạm thời chưa tìm được chỗ ở của Tô Trạch.
Bây giờ sau nhận được tin đám người Tiêu Vân khiêu chiến Tô Trạch thì rối rít chạy tới.
Làm đồng bạn thân nhất của Tô Trạch, lúc này mấy người Diệp Thanh không chút do dự đứng bên cạnh Tô Trạch, nhìn các đệ tử Tiêu Vân cách đó không xa, ánh mắt lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Trạch ca, đợi lát nữa nếu muốn quần ẩu ta chỉ kéo chân được sáu, bảy người thôi.”
Diệp Thanh tới bên cạnh Tô Trạch truyền âm.
“Ta có thể kéo ba, bốn…”
Đám người Đỗ Dao, Lữ Cảnh Long nhao nhao mở miệng.
Chỉ một lúc ngắn ngủi, bọn họ đã phân chia xong phần đối thủ mà mình muốn đối phó, không thèm để ý đến đám đệ tử đối diện.
Cũng không phải bọn họ tự tin rằng thực lực của mình vượt xa đối phương.
Mà là đối với chuyện Tô Trạch bị nhắm vào thế này, dù thế nào bọn họ cũng không thể nhượng bộ, đương nhiên phải toàn lực ứng phó!
Không đối phó được là một chuyện, tránh né không ra tay thì lại là chuyện khác.
Xung quanh diễn võ tràng càng ngày càng nhiều đệ tử xuất hiện, nhìn thấy hai bên giằng co, trong mắt tràn đầy tò mò.
Trong đó có vài đệ tử tu vi hơi yếu, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Tô Trạch ở phía xa, sâu trong đáy mắt xuất hiện sự đấu tranh.
Có nên ra tay giúp không?
Mấy tên Nhân tộc kia, số lượng rõ ràng thua xa đối phương!
Đợt lát nữa tình hình mất khống chế xảy ra hỗn chiến thì chắc chắn sẽ rơi vào tình thế bất lợi.
Nhưng nếu mình ra tay giúp đỡ, thực lực của mình chắc chắn là yếu hơn những đệ tử tu hành trong Thiên cung từ nhỏ kia.
Nếu đánh, có thể sẽ bị thương.
Cho nên…ra tay hay không?
Đúng lúc này.
Một đệ tử mà không ai nghĩ đến cử động.
Quần sáng màu đen xuất hiện, tốc độ rất nhanh, trong chốc lát xuất hiện bên cạnh Tô Trạch.
Là Thần tử Hồn tộc, Hồn Vô Nhai!
Mặt hắn không biểu cảm, lông mày lạnh lùng, lại yên lặng đứng sau lưng Tô Trạch, bình tĩnh nhìn các đệ tử Tiêu Vân đối diện!
Ngay lập tức, càng ngày càng có nhiều quang mang xuất hiện.
Doãn Đức Chính, Phượng Thái Vi, Ngưu Trụ,... vân vân, những thiên kiêu vạn tộc thực lực mạnh mẽ, lúc trước biểu hiện vô cùng xuất chúng trong trận chung kết đều xuất hiện!
Đều không ngoại lệ, bọn họ đều đứng ở sau lưng Tiêu Trạch, yên lặng trở thành một thành viên giằng co với đám đệ tử Tiêu Vân.