Đồng thời khí thế cũng không hề kém hơn đối phương chút nào!
Bên này của bọn họ ngoài không có tu sĩ Hóa Thần, sức mạnh tu vi của các đệ tử khác không chênh lệch mấy!
Sau những ngày trở về từ Linh Hư Động Thiên, những ngày qua thiên kiêu Hồn Vô Nhai đều giống như nổi điên, tu luyện đặc biệt chăm chỉ khắc khổ.
Vì vậy, tu vi hiển nhiên đột nhiên tăng mạnh.
Hiện nay tu vi của bọn họ căn bản đều từ Nguyên Anh trung kỳ trở lên.
Đồng thời, cũng tu hàng không ít vũ khí bí pháp cao thâm, thực lực tăng lên rất nhiều.
Tô Trạch thấy cảnh tượng như vậy cũng hơi kinh ngạc.
Bọn Diệp Thanh chạy tới hắn có thể hiểu, bọn Hồn Vô Nhai cũng tới đây... Đúng là ngoài dự kiến của hắn!
Hắn quay đầu, nhìn đám thiên tài Hồn Vô Nhai, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Không đợi hắn mở lời.
“Đừng tưởng rằng ta cảm kích ngươi, ta chỉ không ưa nhìn đám trước mặt kiêu ngạo vậy thôi.”
Hồn Vô Nhai thản nhiên nói, nghiêm túc giải thích hành vi của bản thân.
Phượng Thái Vi, Doãn Chính Đức cũng như thế, lao nhao gật đầu phụ họa lời nói của Vô Nhai.
Trong lòng Tô Trạch chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không vạch trần bọn họ, chỉ khẽ lắc đầu, cười nói: “Thật ra các ngươi không cần phải như vậy.”
Phượng Thái Vi vừa muốn nói, chợt nghe câu tiếp theo của Tô Trạch.
“Lời ban nãy ta nói là thật, một mình ta đối phó với đám tôm cá nhãi nhép này là đủ rồi, không cần các ngươi phải ra tay.”
Nghe câu này, khóe miệng mấy thiên kiêu Hồn Vô Nhai, Phượng Thái Vi không nhịn được chợt hơi giật.
Nếu không phải ngại gì đó, bọn họ thực sự rất muốn quay đầu bước đi rồi!
Nghe đi!
Đây là đang nói cái quần què gì!
Người này... vẫn cuồng vọng như trước kia!!!
“Tên này!”
Đám Tiêu Vân cũng nghe được lời nói của Tô Trạch, lập tức cắn răng căm tức nhìn Tô Trạch, trong lòng tràn ngập lửa giận.
“Chuẩn bị cùng xông lên!”
Lửa bốc tới đầu, bọn họ chẳng quan tâm có thân phận hay không có thân phận gì nữa rồi, chỉ muốn để cho cái tên đối diện thấy rõ cái gọi là thực lực và thiên tài thực sự!
Đông đảo đệ tử Thiên cung đã sớm cực kỳ phẫn nộ, nghe Tiêu Vân lên tiếng, lập tức hét lớn một tiếng, hào quang trên người bùng lên, khởi động linh lực!
Tô Trạch bên này cũng thế, tất cả thiên tài cũng chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ đến lúc ra tay.
“Hắn không phải muốn lấy một chọi ba người chúng ta sao?”
Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tô Trạch, lạnh lùng nói: “Vậy ba người chúng ta cùng lên, không cần toàn lực ra tay, đùa giỡn hắn một phen, cho hắn biết lời nói của mình buồn cười đến cỡ nào!”!
“Được!”
Tống Huy và Cơ Bích Nguyệt đồng thời gật đầu, đồng ý đề nghị của Tiêu Vân.
Bây giờ bọn họ nhìn Tô Trạch rất không vừa mắt, đang muốn trút cơn giận.
Ngay lúc đó.
“Lên.”
Tiêu Vân quát lên một tiếng.
Sau đó bóng dáng của hắn lập tức biến mất không thấy, Tống Huy, Cơ Bích Nguyệt ở một bên cũng lập tức xông theo ra ngoài.
Đồng thời, phần đông thân hình của các đệ tử cũng bất ngờ theo đó xông tới!
Các thiên tài bên phía Tô Trạch này sớm đã có chuẩn bị, lập tức bắt đầu hành động!
Hỗn chiến hết sức căng thẳng!
“Không cần để ý đến ta!”
Tô Trạch trầm giọng nói một câu, sau đó thân hình thoắt cái đã kéo ra xa.
“Chạy đi đâu!”
Ba người Tiêu Vân lập tức xông tới, muốn ngăn cản Tô Trạch.
Tô Trạch chú ý sau khi kéo khoản cách hơn xa, chủ động thả chậm tốc độ.
Vù vù vù...
Ba người Tiêu Vân xuất hiện, ngăn cản “đường đi” của Tô Trạch
“Bọn Tiêu Vân muốn vây công?”
Đằng xa có cường giả Hợp Đạo khẽ cau mày.
“Yên tâm đi, bọn học có chừng mực, chắc chắn sẽ không nặng tay.”
“Chúng ta đứng nhìn thế này có ổn không?”
“Lúc ấy sư tổ nói ra tay với Hợp Đạo trở xuống không cần phải xen vào, chắc hẳn... rất tự tin với vị tiểu sư thúc tổ của chúng ta.”
Đam cường giả Hợp Đạo đàm luận mấy câu, đã dán mắt vào Tô Trạch ở bên này, cũng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Đám người Tiêu Vân dù sao cũng còn trẻ, nếu như nhất thời xúc động, chỉ sợ sẽ phạm sai lầm lớn, chính mình vẫn cần chú ý điều này, đợi lát nữa có thể ra tay bảo vệ vị tiểu sư thúc tổ kia bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó.
Tô Trạch vô cùng bình tĩnh, nhìn ba tên Hóa Thần trước mặt, cười nói: “Nghĩ thông rồi? Vậy thì được thôi!”
Hắn ngoắc tay về phía ba người Tiêu Vân, “Tới đây, các ngươi cùng lên đi, đánh nhanh rút gọn, ta còn chuẩn bị đi thăm quan nữa.”
“Ngươi!”
Tiêu Vân, Tống Huy, Cơ Bích Nguyệt chỉ cảm thấy tức điên người.
Đến lúc này rồi Tô Trạch vẫn còn khiêu khích bọn họ!
Đúng là... không biết sống chết!
“Bà nội nó, đánh nát cái khuôn mặt kia ra!”
Sắc mặt Tống Huy khó coi, sau đó ra tay đầu tiên!
Ầm!
Một tia sáng trắng đen xen lẫn bắn ra, bay về phía Tô Trạch.
Trong nháy mắt, tia sáng bao phủ lấy Tô Trạch.
“Hử?”
Thấy thế ba người Tiêu Vân nhướng mày.
Tại sao Tô Trạch không trốn cũng không phản kháng?
Tình huống gì đây?
Tiêu Vân nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ đầu tới giờ, thật ra bọn họ chưa từng xem nhẹ Tô Trạch, mà còn coi đối phương như một đối thủ mạnh.
Vì thế, vào lúc ra tay, dù cho không ra đòn hiểm, cũng sẽ tung ra bảy, tám phần phần sức lực.
Nhưng trước mắt là sao?
Tô Trạch còn chẳng thèm né chút nào ư?
Tình huống gì thế này?
Nhất thời, cả ba người thấy có hơi khó hiểu với tình cảnh trước mắt.
Thế nhưng.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Một cảm giác sợ hãi trào dâng trong lòng bọn họ!
Là kiếm ý!
Ầm!
Đột nhiên.
Một quầng sáng chói lọi xuất hiện, phút chốc đã thổi tan luồng khí hai màu đen trắng ấy!
“Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc…”
Tiếng ngâm thơ nhẹ nhàng vang lên giữa đất trời.
Rầm!!
Ngay sau đó, một tiếng nổ ầm trời xuất hiện!
Đi cùng với tiếng nổ, là ánh kiếm chói lọi như mặt trời ban trưa!
Tô Trạch cầm Trảm Tiên kiếm, tia sáng trong mắt xẹt ngang như điện như lửa, như vầng thái dương trên trời!
Hắn chém một nhát, ánh kiếm trong nháy mắt bắn ra tứ phía, quầng sáng như dời non lấp bể trào dâng, chiếu sáng toàn bộ võ trường!
Răng rắc…
Một loạt âm thanh nứt vỡ vang lên.
Kiếm khí dữ tợn cắt không gian thành những khe hở tối đen!
Linh lực bị đè nén đến cực điểm, phát ra tiếng nổ chói tai!
Ba người Tiêu Vân tái mặt, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoảng không tin vào mắt mình!