Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 692 - Chương 692: Một Kiếm Đánh Bại Ba Thiên Tài! Gây Sốc Toàn Trường (2)

Chương 692: Một kiếm đánh bại ba thiên tài! Gây sốc toàn trường (2) Chương 692: Một kiếm đánh bại ba thiên tài! Gây sốc toàn trường (2)

Nhưng hắn cũng hiểu cho bọn họ, dù sao ban nãy đến hắn cũng phải kinh ngạc hồi lâu, không thể hoàn hồn liền.

Nhưng hắn cũng biết, không trải qua gian khổ thì không thể trưởng thành.

“Tỉnh lại!”

Vị tu sĩ Hợp Đạo thấp giọng quát.

Âm thanh thức tỉnh người ta, như tiếng chuông đâm vào tai ba người Tiêu Vân.

Đột nhiên.

“Phù…”

Ba người Tiêu Vân thở dài một hơi, mặt mày tái nhợt, nhìn xoáy vào Tô Trạch, ánh mắt cực kì phức tạp.

Thua rồi.

Ba người bọn họ thua rồi, còn thua đến mất hết mặt mũi!

Không có so chiêu, không có ra tay, chỉ trong phút chốc, ba người họ… đã thua không còn manh giáp!

Tô Trạch chỉ xuất một kiếm, đã có uy lực khủng khiếp đến vậy!

Cho đến giây phút này, ba người Tiêu Vân mới hiểu ra sức nặng của bốn chữ “tiểu sư thúc tổ”!

Nó không chỉ tượng trưng cho thân phận của Tô Trạch.

Mà còn tượng trưng cho thực lực!

Là kẻ mạnh nhất thế hệ trẻ của Thiên cung, cùng liên hợp, cũng không thể địch lại một kiếm của Tô Trạch!

Chênh lệch lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng!

Sắc mặt ba người Tiêu Vân không ngừng thay đổi.

Cuối cùng, bọn họ thở dài, triệt để chấp nhận thực tế.

Thua là thua, không thể đã thua khiêu chiến còn thua cả võ đức.

Bọn họ nhìn Tô Trạch, lần lượt ôm quyền, cung kính hành lễ, tâm phục khẩu phục cúi tấm lưng cao ngạo, thấp giọng nói:

“Đa tạ tiểu sư thúc tổ chỉ giáo, ta đã học được rất nhiều!”

Cách đó không xa, các đệ tử cũng làm theo ba người Tiêu Vân, cung kính hành lễ với Tô Trạch.

Tại Thiên cung, thực lực mới là đạo lý cao nhất.

Khi ngươi có được thực lực mạnh mẽ, tất cả đệ tử đều sẽ tôn kính ngươi.

Đây là quy củ của Thiên cung, cũng là quy củ của giới tu hành, lời của người có nắm đấm lớn hơn mới là đạo lý!

Tô Trạch điều chỉnh lại hô hấp, hơn một vạn hạt giống Long Tượng trong người dần dần phát sáng, nhanh chóng bổ sung số lượng đã tiêu hao ban nãy.

Thanh Liên Kiếm Ca thức thứ hai, tiêu hao rất nhiều.

Cho dù là hắn, cũng không thể thực hiện nhiều lần.

Nhất là ban nãy hắn dùng lực khá mạnh, càng phải tiêu hao nhiều hơn.

Đương nhiên, vẫn còn sức đấu thêm một trận.

Ba người Tiêu Vân cho dù có hợp sức, sau khi một kiếm hạ gục bọn họ, số tôm tép còn lại cũng không dễ đối phó.

Chỉ là, bây giờ không còn cơ hội đó nữa rồi.

Chắc chắn hắn đã tạo được hiệu quả lập uy, mà hiệu quả còn vô cùng tốt, đến đệ tử Hợp Đạo kia còn bị mình làm cho bị thương, đây là điều Tô Trạch không liệu được trước.

Hẳn là sau hôm nay, chắc chắn sẽ không còn đệ tử dám tuỳ tiện khiêu chiến mình nữa.

Tô Trạch rất hài lòng với kết quả này, gật đầu, trên mặt lại xuất hiện nụ cười, hắn vẫy tay, không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Hắn không rảnh hơi để tán dóc với bọn họ, vẫn nên sớm rời khỏi chỗ này thì hơn.

Diệp Thanh thấy vậy, lục tục đi theo.

Ở một góc võ trường, các đệ tử vây quanh lần lượt tự giác nhường ra một lối đi cho Tô Trạch.

Khi Tô Trạch đi qua, dù là đệ tử có tu vi thế nào, cũng đều tâm phục khẩu phục bắt đầu hành lễ.

Tô Trạch dùng thực lực của chính mình, thắng được sự tôn trọng từ bọn họ.

Một tu sĩ Nguyên Anh lại có năng lực địch lại Hoá Thần, thậm chí làm bị thương thiên tài cường giả Hợp Đạo, con đường tương lai còn rất dài.

Độ Kiếp rất có khả năng không phải điểm kết thúc của hắn.

Sau này tầm cao Tô Trạch vươn tới, rất có thể là Đại Thừa tán tiên, là tồn tại cùng đẳng cấp với lão tổ!

Chỉ riêng điẻm này, đã đủ khiến tất cả đệ tử Thiên cung ngưỡng mộ và cảm thấy vượt ngoài tầm với.

Tô Trạch đi rất nhanh, vài bước lướt qua, bóng người nhoáng cái đã rời khỏi võ trường.

Mấy người Diệp Thanh theo sát sau, bọn Hồn Vô Nhai lại lặng lẽ rời đi, bọn họ thật sự không biết phải đối mặt với Tô Trạch thế nào.

Đã một thời gian không gặp mấy người Diệp Thanh, sau khi gặp lại, nhất định phải trò chuyện một phen.

Một chút thời gian này, Tô Trạch vẫn chịu lãng phí.

Dưới sự dẫn đầu của Tô Trạch, bọn họ đi vào sâu trong Thiên cung, đến nơi ở của đại năng Độ Kiếp, đi vào tiểu viện của Tô Trạch.

“Linh khí trong viện này còn dồi dào hơn cái tiểu thế giới nơi sư phụ ta ở, ôi trời ạ, hình như phẩm chất cũng cao hơn nhiều!”

Vừa bước vào, Diệp Thanh đã kêu lên đầy ngạc nhiên, đầy vẻ hâm mộ nhìn xung quanh tiểu viện, nói:

“Trạch ca, chỗ của ngươi tốt thật đấy, đem so thì chỗ bọn ta ở y chang ổ chó vậy.”

“Ngươi có hâm mộ cũng vô dụng thôi, Trạch ca có thể ở nơi tốt thế này, đều là nhờ dùng thực lực đổi lấy đó, ngươi mà muốn ở chỗ tốt một chút, thì cứ nỗ lực nâng cao thực lực là vừa.”

Đỗ Dao ở bên cạnh đảo mắt.

“Thực lực của ta lên cũng nhanh lắm nha, bây giờ đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi, chỉ còn cách Nguyên Anh hậu kỳ một bước thôi.”

Diệp Thanh cười rạng rỡ, rất tự tin.

Tô Trạch gọi bọn họ vào phòng, nói chuyện hồi lâu, biết được bọn họ đều chọn Nguyên Thủy Thiên cung, hơn nữa đã bắt đầu cùng các đệ tử tu hành học tập, không khỏi có chút khó tin.

“Vào Thiên cung rồi, còn phải học à?”

Hắn vô thức hỏi.

Diệp Thanh: “…”

Lữ Cảnh Long: “…”

Đỗ Dao: “…”

Nhất thời bọn họ không biết phải trả lời Tô Trạch thế nào.

Vào Thiên cung rồi, đương nhiên vẫn cần phải học, bằng không còn vào Thiên cung làm gì nữa?

Ngoại giới có nhiều thiên kiêu đánh nhau dữ dội như vậy, không phải vì một cơ hội được gia nhập Thiên cung học sao?

Chỉ là, mọi chuyện đều có ngoại lệ.

Ví dụ như Tô Trạch.

Mấy người bọn họ đều đã nghe qua, mới đầu Thái Hư chân nhân đặc biệt hạ lệnh, nói Tô Trạch không cần tham gia các hoạt động học tập của Thiên cung.

Bất kì đệ tử nào cũng không được ép buộc yêu cầu Tô Trạch làm việc.

Nếu như Tô Trạch muốn đi nghe thì đương nhiên là được, nếu không muốn, cũng hiển nhiên muốn làm gì thì làm.

Cộng thêm thân phận tiểu sư thúc của Tô Trạch, càng không có ai cố ý yêu cầu Tô Trạch đến giảng đường học…

Vì vậy, bây giờ trong Thiên cung, Tô Trạch có thể coi là người tự tại nhất.

Hắn không cần đi làm nhiệm vụ, vất vả kiếm tích phân, không cần cứ theo thời gian cố định lại đi nghe cường giả giảng đạo, không cần so chiêu với các đệ tử…

Bình Luận (0)
Comment