Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Đại Trận Tinh Hải, Đến Đế Quan

Chương 700: Đại trận Tinh Hải, đến Đế quan Chương 700: Đại trận Tinh Hải, đến Đế quan

Vốn dĩ nó không phải là một cây liễu bình thường, trong cơ thể nó có huyết mạch Tiên căn Viễn cổ, là hậu duệ của sinh vật truyền thuyết.

Hơn nữa với sự tích lũy qua nhiều năm, sức mạnh đương nhiên là vô cùng mạnh mẽ!

Với sự trợ giúp của Liễu vương, Tô Trạch có thể đối mặt với cường giả dưới Hợp Đạo, một người một cây hợp lực có thể giết chết tất cả Hoá Thần ngay lập tức!

“Tiền bối, trở về đi.”

Liễu vương đã độ kiếp thành công, cho nên không cần tiếp tục ở lại chỗ này, Tô Trạch quay đầu lại nói với Khương Thiên Vũ.

“Được rồi.”

Khương Thiên Vũ gật đầu, không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp dẫn theo nhóm Tô Trạch trở về Thiên cung.

“Sẽ đi Đế quan ngay thôi, tới bên kia rồi thì tất cả cường giả đều có chuyện riêng phải làm. Ta e rằng sẽ rất khó chiếu cố đến ngươi.

Cho nên khi đến đó, ngươi cẩn thận và chú ý một chút. đừng phô trương, nhìn thấy Hợp Đạo trên đường thì chạy đi.”

Khương Thiên Vũ nói thêm một câu.

“Đã hiểu, cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở.”

Tô Trạch gật đầu.

Hắn không phải là một kẻ ngốc, hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy đầu tiên khi nhìn thấy Hợp Đạo.

Sau đó.

Hai người đi riêng, mỗi người đi một hướng.

Tô Trạch trở lại sân nhỏ, ánh sáng của vòng tay càn khôn trong tay loé lên, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều bị bảo quý hiếm.

“Tiểu Liễu, những cái này đều để cho ngươi lựa chọn. Ngươi xem cái nào dùng được thì nhanh chóng dùng đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ phải ra ngoài chiến đấu.

Đến lúc đó sẽ tương đối nguy hiểm.

Cho nên ngươi nắm chắc thời gian củng cố cảnh giới tu vi một chút, cố lên.”

Liễu vương nhìn bảo vật đầy trên đất, thần sắc dao động kịch liệt.

Thế giới Đạo Diễn dù sao cũng không phải là một thế giới lớn hoàn chỉnh, giá trị nhất trong số đó chính là căn nguyên của đạo.

Mà phần lớn bảo vật trước mặt nó đều là đồ của Tán Tiên Đại Thừa.

Mỗi một thứ đều là đỉnh cao!

Liễu vương nào đã từng thấy cảnh tượng như vậy, thất thần một hồi, trong lòng vừa kích động vừa cảm động.

Bảo vật trân quý đến thế, chủ nhân lại tùy tiện ném cho mình nhiều như vậy!

Trước đây lựa chọn đi cùng chủ nhân là quyết định đúng đắn nhất mà nó từng làm trong đời!

Nếu Liễu vương phi có tròng mắt, thì bây giờ mắt đã rưng rưng.

Chỉ tiếc là bây giờ nó chỉ có thể dùng thần niệm liên tục dao động để thể hiện sự cảm động của mình.

Sau đó, nó phản ứng lại và chú ý đến những gì Tô Trạch vừa nói.

Nơi nguy hiểm!?

Trong phút chốc, Liễu vương trở nên nghiêm túc, ánh sáng xanh liếc lóe lên, lấy bảo vật đi.

Sau đó nó trực tiếp cắm rễ bên cạnh linh tuyền trong sân, bắt đầu củng cố cảnh giới.

Hiện tại mình có tu vi cao nhất, đến lúc đó đương nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm bảo vệ chủ nhân!

Liễu vương có niềm tin vững chắc trong lòng và lập tức tiến vào tu luyện.

Thời gian thoáng trôi qua.

Ba ngày đã đến.

Thiên cung động thiên.

Từng đệ tử xuất hiện với vẻ mặt nghiêm túc, không chút che giấu khí tức trên người, thần khí đã đạt tới đỉnh cao.

Trên quảng trường ở trung tâm dần chật ních bóng người của rất nhiều đệ tử.

Các đệ tử đi đến Thiên cung ý muốn nói rằng họ đã được chọn.

Trên thực tế, sau khi tin tức này được đưa ra.

Phàm là đệ tử đáp ứng yêu cầu đều chủ động có nguyện vọng đi Đế quan!

Không một đệ tử nào nao núng vì sợ hãi trước sự nguy hiểm của Đế quan!

Trong tiềm thức của họ, các đệ tử Thiên cung đến Đế quan để chiến đấu, bị thương, tàn tật và thậm chí là bỏ mạng là điều bọn họ phải làm!

Các đệ tử Thiên cung rất kiêu ngạo.

Kiêu ngạo khi nghĩ rằng ngoài bản thân mình, toàn bộ thế giới Vạn Tộc không thể đảm đương được trách nhiệm bảo vệ Đế quan!

Song.

Loại kiêu ngạo này thực sự được đúc từ máu tươi của vô số cường giả Thiên cung!

Loại kiêu ngạo đẫm máu này là thứ mà tu sĩ Thiên cung liều chết cũng muốn duy trì.

Bởi vậy mà.

Khi Đế quan xuất hiện là bất thường.

Bọn họ đương nhiên là không thể thoái thác, người đầu tiên đi đến Đế quan và bảo vệ thế giới Vạn Tộc!

Trong sân nhỏ của Tô Trạch.

Bọn người Diệp Thanh đã đến.

“Trạch ca, ngươi tới đó phải cẩn thận, những tên ở Địa Tiên giới đều là kẻ điên, ngươi đừng đuổi theo đánh đó.”

Diệp Thanh cằn nhằn.

“Được rồi, Diệp Thanh, ngươi đừng nói nhiều lời, ngươi không biết thực lực và tính tình của Trạch ca à, ta là loại người sẽ mạo hiểm sao?”

“Hầy, thực lực của chúng ta vẫn chưa theo kịp, nếu không thì lần này có thể đi theo. “

Mấy người Diệp Thanh ngươi nói một câu ta nói một câu.

Tô Trạch biết bọn họ đang lo lắng cho mình nên cười nói: “Bình thường đừng chỉ tu luyện, nếu không có việc gì thì cần phải luận bàn nhiều một chút.

Một đám Hồn Vô Nhai kia cũng ở trong Thiên cung, các ngươi có thể đi đến chỗ họ và luận bàn với nhau.”

Mọi người mắt sáng lên, liên tục gật đầu.

Bỗng nhiên.

“Nói xem ai đến.”

Tô Trạch quay đầu nhìn về phía ngoài sân, khóe miệng giật giật, lộ ra ý cười.

Trận pháp loé lên, mở ra một thông đạo, để cho đám Hồn Vô Nhai và thiên kiêu bên ngoài tiến vào.

“Tất cả vào đi.”

Tô Trạch ra hiệu.

Ai ngờ.

Đám người Hồn Vô Nhai không đi vào, ánh mắt quét qua, sau khi nhìn thấy đủ thứ trong sân, trong mắt lóe lên sự ghen tị.

Nhưng nhanh chóng bị che giấu.

“Nghe nói ngươi muốn đến Đế quan, chúng ta đến để tiễn ngươi.”

Hắn thản nhiên nói.

“Phải cẩn thận nha.” Phượng Thái Vi nhắc nhở.

Doãn Chính Đức và đám thiên kiêu gật đầu nhẹ.

Tô Trạch đến Đế quan để chiến đấu, không cần biết vì mục đích gì, nhưng hắn đang chiến đấu cho thế giới Vạn Tộc.

Những người bọn họ ở lại được bảo vệ bởi Tô Trạch và những cường giả.

Cho nên đến đưa tiễn Tô Trạch cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Tô Trạch tiếp nhận lòng tốt của bọn họ và gật đầu cười.

Sau đó hắn lại nghĩ, lần trước bọn người Hồn Vô Nhai cũng rất có tâm, cũng chạy đến hỗ trợ đánh nhau.

Mặc dù không hiệu quả nhiều.

Nhưng dù sao cũng là tấm lòng.

Giờ đây giữ cái da mặt mỏng kia đến để đi tiễn hắn, chắc hắn cũng phải hạ quyết tâm cao lắm.

Một lần và mãi mãi, dù sao mình cũng nên bày tỏ một chút.

Tô Trạch suy nghĩ một chút, lấy ra một khối ngọc phù, thần niệm vừa động, liên lạc với người phụ trách bảo khố bên kia.

Bình Luận (0)
Comment