Theo bản năng coi Tô Trạch là đại năng chuyển thế.
Thái Hư chân nhân lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đúng lúc này.
Uỳnh!
Nơi xa, lại một khí tức cực kỳ mạnh mẽ xuất hiện!
“Ta đi vậy!”
Âm thanh như sấm nổ vang lên, Lôi Đế hóa thành một tia sấm sét ngút trời, mang theo thế sấm vang chớp giật xông tới!
Cùng lúc đó.
Ánh vàng bên ngoài cơ thể Tô Trạch lấp lánh, dùng tư thế vặn vẹo xoay chuyển cơ thể, tránh thoát hàn quang sắc bén đến từ sau lưng.
Ngay sau đó.
Quả đấm của hắn thuận thế vung ra.
Ầm ầm!
Dường như có một tia sấm sét xuất hiện, chớp điện chói mắt bùng lên.
Bịch một tiếng vang trầm.
Hóa Thần bị cú đấm của Tô Trạch đánh trúng không hề có chút sức phản kháng nào, phòng ngự quanh người lập tức vỡ vụn, thân thể nổ tung, hóa thành sương máu chậm rãi tiêu tan.
Cũng trong nháy mắt sấm sét chui vào cơ thể, nguyên thần của hắn đã trực tiếp bị đốt thành tro tàn, chết đến không thể chết thêm lần nữa.
Tiện tay đánh giết một tên hóa thần, sắc mặt Tô Trạch không hề thay đổi, quay người nhào về phía một tên Hóa Thần đỉnh phong cách đó không xa!
Chỉ chốc lát sau.
Chính xác thì là năm giây sau.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên.
Hóa Thần đỉnh phong bị chém đứt một nửa cơ thể, khuôn mặt vặn vẹo, hoảng sợ muốn bay nhanh trốn về phía sau.
Nhưng mà.
Tô Trạch sẽ không cho hắn có cơ hội này.
Kiếm quang chợt hiện, chém một nửa cơ thể còn lại nát vụn.
Tô Trạch tay cầm trường kiếm, xuất hiện bên trong sương máu kia, quanh người lượn lờ ánh vàng, tránh cho quần áo bị dính phải sương máu.
Giương tay ra vồ một cái, bắt lấy lọ đan dược.
Suy nghĩ trong đầu hắn hơi xoay chuyền, nhìn về phía lọ đan dược, trước mắt hiện ra một dòng chữ viết hơi mờ.
“Tam Chuyển Hồi Nguyên đan, có thể thu hồi tu vi mười lăm triệu!”
Một viên có giá mười lăm triệu.
Trong lọ đan dược có tất cả mười viên.
Nói cách khác, tổng giá trị là một trăm năm mươi triệu!
Lông mày Tô Trạch nhướng lên thật cao, trong ánh mắt chợt lộ ngạc nhiên mừng rỡ.
Đều nói trên chiến trường hai giới có đồ tốt.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng chỉ là trên người một số tu sĩ Hóa Thần có đồ chơi đáng tiền gì.
Bây giờ xem ra là vô cùng sai trái.
Thứ đồ tương tự lọ đan dược này, vừa rồi hắn đã từng thấy nhiều lần!
Mỗi khi tu sĩ Địa Tiên giới bị thương, hầu hết đều lấy ra một lọ đan dược giống thế này, đổ một viên đan dược bên trong ra uống.
Chẳng lẽ đều là loại Tam Chuyển Hồi Nguyên đan này!?
Đan dược này… dường như mỗi một tu sĩ Địa Tiên giới đều có một lọ.
Trong lòng Tô Trạch hơi rung động, ánh mắt quét nhìn, lập tức thấy ít nhất mấy trăm tu sĩ Địa Tiên giới!
Nói cách khác… chỉ riêng đan dược trên người bọn họ đã có giá trị tu vi mấy chục tỷ!
Trong nháy mắt, Tô Trạch chỉ cảm thấy tràn đầy động lực.
Đối với Tô Trạch bây giờ, chém giết một tên Hóa Thần gần như không tốn bao nhiêu công sức.
Bởi vậy, cũng tương đương với tu vi không dưng kiếm được!
Không lấy thì phí!
Sau khi ý thức được điểm này, ánh vàng trên người Tô Trạch sáng chói, thoáng cái tốc độ tăng lên không ít, xông thẳng về phía một tên tu sĩ Địa Tiên giới gần nhất.
Phụt!
Một cú đấm, cơ thể nổ nát vụn, chỉ có vòng tay không gian được giữ lại.
Bỏ qua việc mở ra xem, Tô Trạch dứt khoát thu vào vòng tay càn khôn, ngay sau đó lại biến mất, giết về phía một tên Hóa Thần khác.
Dưới nắm đấm, hoặc là kiếm của hắn, hầu như không có bao nhiêu Hóa Thần có thể chống đỡ nổi ba chiêu.
Thậm chí có một tên Hợp Đạo bị thương nặng cũng bị Tô Trạch lén lút đấm cho một cú.
Hợp Đạo kia phun ra một ngụm máu tươi, phát hiện người đến lại là một tên Nguyên Anh, lập tức giận dữ, muốn bóp chết “con sâu cái kiến” không biết sống chết này.
Nhưng Tô Trạch sớm đã chạy ra xa tám trăm dặm, căn bản không cho đối phương có cơ hội đánh trả.
Hơn nữa còn có cường giả Hợp Đạo của Đế quan đuổi theo, hắn bận rộn đối phó, tất nhiên không rảnh quan tâm đến hành vi vừa rồi của Tô Trạch.
Tô Trạch toát mồ hôi hột.
Vừa rồi đúng là phiêu, vậy mà chủ động đấm Hợp Đạo một cú…
Không thể trách mình, thật sự là giết đỏ cả mắt, nào còn quan tâm đến phân biệt thực lực.
Vẫn phải cẩn thận chút, nếu không cũng không cách nào thu hồi tu vi vài tỷ vừa kiếm được.
Thần niệm Tô Trạch quét qua, nhìn mấy chục món pháp bảo không gian bên trong vòng tay càn khôn, tâm trạng rất tốt.
Lại thêm tu vi vài tỷ đến tay.
Miễn cưỡng kiếm lại chút máu.
Cố gắng thêm chút nữa là có thể thu lại được số tu vi dùng để mua bảo vật bảo vệ tính mạng trước đó rồi!
Tô Trạch vô cùng hăng hái, ánh mắt liếc nhìn, chú ý đến một tên tu sĩ Hóa Thần nơi xa.
“Hả?”
Đột nhiên.
Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Bởi vì tu sĩ Hóa Thần kia mang lại cho mình cảm giác… không giống như một Hóa Thần!
Giống như là tu sĩ mạnh mẽ hơn!
Nhưng dưới sự thăm dò của thần niệm, khí tức của đối phương lại đúng là tu vi Hóa Thần!
Là ảo giác sao!?
Tô Trạch nhíu mày, trong mắt lóe vẻ nghi ngờ.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Chuyện khiến Tô Trạch không ngờ tới xảy ra rồi.
Tại nơi rất xa.
Dường như tu sĩ Hóa Thần cảnh lạ kia chú ý đến ánh mắt của Tô Trạch, đột nhiên quay đầu nhìn sang, ánh mắt đúng lúc đối mặt với Tô Trạch!
Tô Trạch chợt giật nảy mình, trên làn da xuất hiện một lớp da gà sần sùi, có loại cảm giác bị mãnh thú hồng hoang để mắt tới!
Không thích hợp!
Một tu sĩ Hóa Thần lại có thể mang đến cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ như vậy sao!?
Nhìn khuôn mặt của đối phương, không hề giống tu sĩ thế hệ trẻ tuổi, tóc mai điểm bạc, giữa lông mày có vài nếp nhăn, chắc chắn tuổi tác không nhỏ.
Sẽ không phải là thiên tài Hóa Thần của Địa Tiên giới đấy chứ?
Vậy thì là tình huống gì?
Lão quái vật bị vây trong cảnh giới Hóa Thần rất lâu?
Càng không thể.
Có thể bị vây ở cảnh giới Hóa Thần, thiên phú của thể mạnh đến mức nào, không thể nào khiến Tô Trạch có cảm giác như vậy.
Vậy sẽ là tình huống như thế nào!?
Đúng lúc này.
Lông mày Tô Trạch nhíu lại, cảm giác nguy hiểm trong lòng lập tức phóng to.
Theo bản năng.
Hắn đột nhiên quay người, đầu nghiêng sang một bên.
Vù.