Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 712 - Chương 712: Thái Ất Kim Tiên Hòa Phong! Mưu Tính Của Hỏa Thần Cung! (3)

Chương 712: Thái Ất Kim Tiên Hòa Phong! Mưu tính của Hỏa Thần cung! (3) Chương 712: Thái Ất Kim Tiên Hòa Phong! Mưu tính của Hỏa Thần cung! (3)

Thật ra không ít cường giả đều biết cách làm này, nhưng người dám tự mình thực hiện lại không có bao nhiêu.

Một là muốn chém đạo quả của Thái Ất Kim Tiên xuống một cách hoàn chỉnh, nhất định phải có người có đại thần thông ra tay.

Đồng thời quá trình tiêu tốn nhiều thời gian sức lực, vô cùng không thỏa đáng.

Trên cơ bản chính là thủ đoạn giết địch tám trăm tự tổn một nghìn.

Dưới tình huống bình thường sẽ không ai làm trò này.

Hai là cho dù thành công chém đạo quả xuống, niêm phong cất vào trong vật chứa, thuận lợi đi xuống phàm giới.

Nhưng theo đó, vấn đề mấu chốt cũng xuất hiện.

đại đạo thiên địa của phàm giới là không cho phép tu sĩ vượt qua cấp độ Địa Tiên tồn tại.

Lại càng không cần nói đến Thái Ất Kim Tiên!

Khoảnh khắc đạo quả của Thái Ất Kim Tiên bại lộ trong phàm giới, nó sẽ bắt đầu tan biến.

Thực lực vượt qua Địa Tiên càng nhiều, cắn trả của thiên địa càng dữ dội.

Đạo quả của Thái Ất Kim Tiên, tất nhiên có thể dẫn đến kiếp nạn đủ để hủy diệt một vùng đất trời!

Bởi vậy.

Thời gian Hòa Phong có thể sử dụng sức mạnh đạo quả cũng không nhiều.

Có thể dùng giây để tính toán.

Nếu để quá lâu, cho dù Thái Ất Kim Tiên trạng thái đỉnh phong đến cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hòa Phong rất rõ ràng điểm này, tất nhiên muốn giữ đạo quả đến thời điểm mấu chốt sử dụng.

Kế hoạch được tiến hành rất thuận lợi.

Đệ tử bên ngoài hấp dẫn chú ý của cha con Hoa Vân Phi, mình lặng lẽ lẫn vào trong tán tu bình thường.

Đồng thời buông xuống phàm giới trước thời hạn, đến sớm hơn bọn họ một bước, cũng chuẩn bị tốt hơn một chút.

Tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng mà.

Trong thời điểm mấu chốt đã xuất hiện vấn đề.

Vậy mà một tên Nguyên Anh cảnh kỳ lạ lại phát hiện ra tình huống khác thường của mình!

Muốn giải quyết nhưng tạm thời không giải quyết được đối phương, còn dây dưa nữa, rất có thể sẽ khiến bản thân bại lộ!

Thậm chí bây giờ đã thu hút sự chú ý của một phần tu sĩ rồi!

Càng nhiều tu sĩ chú ý đến mình, mạo hiểm kế hoạch thất bại sẽ càng lớn.

Một khi thất bại, bàn tính của mình sẽ thua sạch, vô số năm tu hành hóa thành hư không!

Người tổn thất lớn nhất chính là mình!

Đã như thế, sao Hòa Phong không muốn ra tay lập tức giết chết Tô Trạch đây.

Trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu hắn mô phỏng ra vô số lần giao đấu…

Kết quả rất không tốt.

“Đáng chết!”

Sắc mặt Hòa Phong khó coi, nhìn chằm chằm Tô Trạch, khắc ghi khuôn mặt hắn ở trong lòng.

Sau đó.

Thân hình hắn thoắt một cái, tốc độ tăng vọt gấp mấy lần.

Trong nháy mắt.

Một vệt sáng lóe lên, xuyên thẳng qua hư không, nhanh chóng biến mất trong chiến trường hỗn loạn nơi xa.

Tô Trạch sững sờ, muốn đuổi theo, nhưng đã không tìm thấy dấu vết của đối phương.

Hướng tên kia biến mất chính là nơi chiến đấu kịch liệt nhất, có rất nhiều Hợp Đạo đang giao đấu.

Nếu tùy tiện tiến lên sẽ rất nguy hiểm.

Tô Trạch từ bỏ suy nghĩ đuổi theo, lắc lắc tay, vẫn còn chút đau đớn chưa tan hết.

Tình huống của tên kia là thế nào!?

Hắn nhíu mày, trong mắt tràn đầy nghi ngờ, mơ hồ cảm thấy dường như mình phát hiện ra thứ gì đó không tầm thường.

Bỗng nhiên.

Tiếng rít gào chói tai từ phía sau truyền đến.

Vành tai Tô Trạch khẽ động, sau đó cả người hóa thành ánh vàng bay đi.

Bịch!

Một cú đấm đập nát đầu tu sĩ đánh lén, thu hồi pháp bảo không gian của hắn, sau đó mặc cho thi thể rơi xuống.

Ánh mắt Tô Trạch như chớp điện, sát ý bùng lên, hóa thân thành sát thần xông vào giữa chiến trường!

“Thái Hư, nhóc con kia…”

Trên tường thành Đế quan.

Sắc mặt Thanh Mộng đạo nhân thay đổi dữ đội, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thái Hư chân nhân: “Ngươi nhìn thấy không? Tu sĩ vừa giao đấu với Tô Trạch kia. Hắn… rất bất thường, hình như không phải tu sĩ Hóa Thần thật sự…”

Dù thế nào Hòa Phong cũng không nghĩ đến, từ đầu đến cuối luôn có hai đại năng đỉnh phong của phàm giới chú ý đến Tô Trạch!

Từ khi hắn bắt đầu giao đấu với Tô Trạch thì đã thu hút chú ý cực lớn rồi!

Toàn bộ quá trình, Thái Hư chân nhân và Thanh Mộng đạo nhân đều chú ý đến hắn.

Bởi vì chênh lệch tu vi giữa hai bên quá lớn, lại thêm hai vị Đại Thừa có trận pháp của Đế quan bảo vệ, Hòa Phong căn bản không chú ý thấy ánh mắt của bọn họ!

Ánh mắt của hai vị Đại Thừa, tất nhiên không phải Tô Trạch có thể so sánh.

Trong chiến đấu của Tô Trạch và Hòa Phong.

Bọn họ phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

Nếu suy nghĩ sâu xa những gì trong đó, sẽ đưa ra đáp án không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Thái Hư chân nhân trở nên nghiêm túc, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn chăm chú Hòa Phong lẫn vào trong chiến trường, ánh mắt lấp lóe.

Một lát sau.

“Để đám người lão Lôi chú ý một chút, có lẽ có tồn tại vượt qua Đại Thừa ẩn giấu bên trong.”

Thái Hư chân nhân ngừng lại một chút, sau đó bổ sung: “Rót đầy linh thạch cho đại trận, nhất định phải… lập tức đánh phá tiên môn thanh đồng.”

Thanh Mộng đạo nhân đang chuẩn bị đi xử lý chợt dừng bước, khẽ quát một tiếng: “Đây là muốn người ta chết sao!”

Sử dụng đại trận đánh phá, còn là trực tiếp đánh phá tiên môn thanh đồng!

Hậu quả kia, Thanh Mộng đạo nhân không dám tưởng tượng.

Vậy mà Thái Hư chân nhân lại dứt khoát quyết định làm như vậy, không một chút do dự nào.

“Tồn tại vượt qua Đại Thừa cũng buông xuống rồi, nếu chúng ta còn không định trả cái giá lớn hơn chút, dựa vào cái gì giữ được Đế quan?”

Thái Hư chân nhân thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Đến lúc đó… ta điều khiển đại trận.”

“Ngươi điên rồi! Cho dù là ngươi cũng sẽ… chết!”

Thanh Mộng đạo nhân nóng nảy, nghiêm nghị quát lớn.

“Được rồi, ý ta đã quyết, không cần nhiều lời nữa, mau đi đi.”

Thái Hư chân nhân phất phất tay, sau đó quay đầu nhìn về phía chiến trường phương xa.

Thanh Mộng đạo nhân liếc nhìn hắn, biết rõ với tính tình của Thái Hư chân nhân, chắc chắn mình không khuyên được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Hắn lắc đầu, quay người biến mất.

Đợi sau khi Thanh Mộng đạo nhân đi rồi.

Thái Hư chân nhân dời mắt nhìn về phía Hòa Phong ở nơi rất xa, trong ánh mắt lấp lóe hàn quang.

Đồng thời, cũng có lo lắng và bất đắc dĩ lóe lên một cái rồi biến mất!

Bình Luận (0)
Comment