Đã đến mức độ này rồi sao?
Địa Tiên giới lại có thể đưa tu sĩ vượt qua Đại Thừa đến, vậy Đế quan còn có thể chống đỡ bao lâu?
Không thể chờ thêm chút nữa sao?
Chờ Tô Trạch trưởng thành, ít nhất khi đó phàm giới còn có một chút hi vọng!
Bây giờ Tô Trạch vẫn là Nguyên Anh, dù thiên tài thế này thì cũng chỉ là Nguyên Anh, không thay đổi được đại cục gì.
Đáng chết, năm mươi năm, dù cho cho hắn năm mươi năm, hắn cũng có thể đảm bảo khiến cho Tô Trạch trưởng thành!
Còn thiếu năm mươi năm!
Sao ông trời lại bất công như vậy, muốn trêu đùa mình như vậy!
Đưa hi vọng Tô Trạch đến trước mặt mình, lại vô tình dùng một sự thật tàn khốc hơn phá vỡ ảo tưởng của mình.
Trong lòng Thái Hư chân nhân uất ức, có loại xúc động muốn hộc máu.
…
Cùng lúc đó.
Trường kiếm trong tay Tô Trạch rung lên, vẩy máu tươi đi, trường kiếm lần nữa khôi phục trạng thái hàn quang lạnh lẽo.
Đã không biết là tu sĩ Hóa Thần thứ bao nhiêu chết dưới kiếm của hắn.
Có Tô Trạch ra tay, áp lực ở khu vực này giảm xuống không ít.
Thậm chí một số đệ tử còn rảnh tay gật đầu hỏi thăm Tô Trạch.
Tô Trạch kiểm tra vòng tai càn khôn, ánh mắt quét nhìn.
Tám mươi mốt món bảo vật không gian!
Đồng nghĩa bên trong có ít nhất tám mươi mốt lọ Tam Chuyển Hồi Nguyên đan.
Trị giá tu vi hơn mười tỷ!
Trừ cái đó ra, bên trong còn có một số đồ lặt vặt, hẳn là có thể thu hồi một chút tu vi.
Vụn vụn vặt vặt cộng lại với nhau cũng coi như một khoản thu hoạch lớn rồi!
Chỉ riêng chuyến này, lần đến Đế quan này cũng không quá lỗ.
Tô Trạch rất hài lòng, ngay sau đó ánh mắt lại khóa chặt một tên Hóa Thần.
…
Đệ tử của Hỏa Thần cung đang khổ cực chống đỡ.
Có tu sĩ đằng sau đến trợ giúp, mặc dù áp lực của bọn họ nhỏ hơn chút.
Nhưng đối lập với tu sĩ khác, bọn họ phải đối mặt với công kích hung ác nhất.
Không ngừng có đệ tử ngã xuống, cơ thể bị đánh nổ tung, hài cốt cũng không còn.
Lại càng không ngừng có đệ tử bị thương, thấy rõ cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Nhất thời.
Cảm xúc lo lắng xuất hiện.
Cha con Hoa Vân Phi còn chưa xuất hiện, bọn họ đã tổn thất không ít đệ tử.
Phải biết, tổn thất đều là lực lượng đối kháng với cha con Hoa Vân Phi.
Tổn thất càng lớn, đến lúc đó nắm chắc sẽ càng nhỏ!
Nhưng mà.
Lo lắng cũng không có lợi ích gì.
Càng lo lắng càng dễ bị bắt trúng sơ hở, bị bắt trúng sơ hở, không phải chết thì cũng là bị thương.
Sau khi có đệ tử bị thương hay ngã xuống, bọn họ lại càng thêm lo lắng, rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính.
Nhưng vào lúc này.
Cánh cửa thanh đồng lại lóe sáng tiên quang!
Bên trong lóe ra ánh sáng chói lóa, lần lượt có bóng người xuất hiện.
Chỉ thoáng chốc.
Rất nhiều tu sĩ Địa Tiên giới đang chiến đấu lập tức phấn chấn tinh thần.
Rốt cuộc viện quân cũng đến rồi.
Tinh thần Hòa Phong và các đệ tử của Hỏa Thần cung cũng rung lên.
Dựa theo tính toán của bọn họ, đây chính là nhóm tu sĩ cuối cùng.
Chắc chắn cha con Hoa Vân Phi ở trong đó.
Chiến trường hỗn loạn, đúng là cơ hội đục nước béo cò tốt nhất.
Nếu không, chờ đám tu sĩ đằng sau chỉnh lý hoàn tất, phòng bị của tu sĩ Đế quan càng thêm nghiêm ngặt, bọn họ có muốn hành động cũng khó càng thêm khó.
Bởi vậy.
Giờ phút này là cơ hội ra tay tốt nhất!
Sẽ không sai được.
Thế là.
Hòa Phong và đông đảo đệ tử Hỏa Thần cung đều không hẹn mà cùng bắt đầu hành động, lại gần về phía tiên môn thanh đồng.
…
Cảm nhận được khí tức quen thuộc, đại đạo thiên địa quen thuộc này, tinh thần của Hoa Dung chấn động, đáy mắt bộc phát tinh quang.
Đồng thời, hắn cũng xốc lên một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đối phó các loại tình huống xảy ra.
Hoa Vân Phi bên cạnh hắn nhìn chiến trường gần bên cạnh, lại nhìn Đế quan ở xa hơn chút, trong ánh mắt tràn đầy kích động.
phàm giới, cuối cùng cũng đến rồi!
Sau khi tiến vào phàm giới, kế hoạch đã thành công hơn phân nửa!
“Ngươi chắc chắn còn nhớ rõ khí tức của hắn phải không?”
Hoa Vân Phi nghiêng đầu nhìn Hoa Dung hỏi.
“Tất nhiên nhớ rõ.”
Hoa Dung kiềm chế kích động trong lòng, gật đầu nói.
“Nếu đã vậy…”
Hoa Vân Phi thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Vậy thì không việc gì phải do dự nữa rồi!”
Vừa dứt lời.
Trong tay hắn xuất hiện một cái ngọc đỉnh sứt mẻ!
Xuyên qua nắp đỉnh nửa trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy hai chùm sáng mông lung chìm chìm nổi nổi trong đó.
Bên trong có một chùm đặc biệt sáng ngời, giống như một mặt trời lớn.
“Tranh thủ thời gian, không cần quan tâm đến những tên sâu kiến kia, trước hết xông ra khỏi vòng vây!”
Hoa Vân Phi thản nhiên nói một câu.
Sau đó.
Nắp đỉnh của ngọc đỉnh sứt mẻ lặng lẽ mở ra.
Hai khí tức hoàn toàn không thuộc về vùng thế giới này… đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt bao phủ đất trời!
Ầm ầm!
Gần như ngay khoảnh khắc Hoa Vân Phi mở nắp đỉnh ra.
Một tia sấm sét màu tím vàng to lớn như núi đột nhiên xuất hiện, hung hăng đánh xuống người Hoa Dung.
Sấm sét bất chợt buông xuống, bao phủ lấy bọn họ.
Những tu sĩ vừa buông xuống kia cũng gặp xui xẻo, khi chưa còn thấy rõ tình huống xung quanh đã bị bao phủ bên trong sấm sét.
Không có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, ngay cả tiếng hừ cũng không có.
Trong chớp mắt, nhóm đại quân từ Hóa Thần, Hợp Đạo, độ kiếp, thậm chí còn có hai tên Đại Thừa tạo thành này tan thành mây khói.
Ầm ầm!
Tiếng sấm truyền ra, tiếng gầm kinh khủng đánh thẳng vào hư không, tiếng vang chấn động màng nhĩ tất cả tu sĩ.
Tiếng vang che lấp toàn bộ chiến trường.
Ngay cả chiến đấu của Đại Thừa cũng bị nó ảnh hưởng.
Không hẹn mà cùng, gần như tất cả tu sĩ dừng tay nhìn về phía tiếng vang, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Bọn họ cảm nhận được… một loại khí tức vượt mức bình thường bên trong đó.
Vượt qua Đại Thừa, Địa Tiên, thậm chí Thiên Tiên!
“Là khí tức của Kim Tiên!”
Có một tiếng hô khiếp sợ từ trong các tu sĩ của Địa Tiên giới truyền ra, rung động tột đỉnh.
Nghe thấy tiếng hô này.
Sắc mặt đệ tử Thiên cung đang chiến đấu kịch liệt với tu sĩ Địa Tiên giới thay đổi dữ dội.
Kim Tiên!?