Thật ra, đối với rất nhiều đệ tử thì họ cũng không biết Kim Tiên là tồn tại như thế nào, cùng lắm chỉ biết đến Địa Tiên.
Nhưng thông qua phản ứng của tu sĩ Địa Tiên giới, bọn họ vẫn có thể phán đoán ra mạnh mẽ của Kim Tiên!
Sắc mặt Thái Hư chân nhân và một số ít cường giả lập tức trầm xuống, trên mặt viết đầy khiếp sợ, không thể tin nổi nhìn tất cả xảy ra trước mắt.
Vậy mà có một vị Kim Tiên xuống phàm giới!
Bọn họ biết tồn tại Kim Tiên, đó là tồn tại vượt qua Đại Thừa không biết bao nhiêu cấp độ.
Một vị Kim Tiên buông xuống thế này, phàm giới… nguy to!
Cho dù thời gian đối phương có thể dốc sức ra tay cực ngắn.
Nhưng trong thời gian cực ngắn này, cũng có thể mang lại tổn hại cực lớn cho phàm giới!
Trong mắt Thái Hư chân nhân lóe vẻ tàn khốc, hét lớn một tiếng.
“Mở đại trận hộ thành, báo cho Thiên cung… chuẩn bị khởi động kế hoạch Chủng Tử.”
…
“Xác định vị trí đại khái rồi sao?”
Quanh người Hoa Vân Phi lượn lờ tiên quang, uy lực của Kim Tiên hiện rõ, gắng sức ngăn cản sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Hoa Dung biết thời gian cấp bách, thời gian cho bọn họ cũng không nhiều, nhất định phải tranh thủ thời gian.
Bởi vậy.
Trong khoảnh khắc hắn khôi phục sức chiến đấu của Địa Tiên, lập tức bắt đầu thi triển thần thông, thần nhãn trời sinh tỏa ra ánh sáng, ý đồ khóa chặt vị trí của Tô Trạch.
Vốn dĩ, Hoa Dung chỉ muốn tập trung vào một phương hướng đại khái.
Nhưng mà khiến hắn không thể ngờ được chính là…
Oắt con kia đang ở ngay gần đó!
Cách mình cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, quả thật chính là ngay dưới mí mắt!
Đôi mắt Hoa Dung hơi trợn lên, trong đó xuất hiện vui mừng khôn xiết không thể che giấu được!
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốt chút công phu!
Ở ngay dưới mí mắt, mình đưa tay ra là có thể bắt được!
Nhưng mà.
Hoa Dung lại do dự.
Oắt con kia đang ở trên chiến trường bên cạnh, là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu!
Chuyện tốt không cần nói cũng biết, không cần phí quá nhiều công sức đi tìm.
Chuyện xấu… chính là một khi mình nói ra vị trí của oắt con này, đối với cha, mình cũng mất đi giá trị duy nhất!
Đến lúc đó, vận mệnh của mình sẽ khó được.
Nhưng thời cơ mất đi sẽ không quay trở lại.
Đánh cược một lần!
Hi vọng người của Hỏa Thần cung đừng khiến mình thất vọng!
…
Giờ phút này.
Trên tường thành Đế quan.
Có một âm thanh truyền vào trong tai Thái Hư chân nhân.
Là giọng nói của ông già khí linh.
“Bên trong có một khí tức giống như của Địa Tiên buông xuống Linh Hư động thiên lúc trước! Mau, đưa Tô Trạch trở về! Chắc chắn bọn họ đến vì Tô Trạch!”
Cùng lúc đó, giọng nói của hắn cũng vang vọng trong tai Tô Trạch.
“Chạy mau! Tên Địa Tiên kia mang theo người đến bắt ngươi!”
Tô Trạch đột nhiên bừng tình, cảm giác nguy hiểm vô cùng to lớn dâng lên trong lòng, ớn lạnh chạy từ xương cụt, dọc theo cột sống lên đến đỉnh đầu!
Tê dại da đầu!
Trong mắt hắn còn chưa kịp hiện ra vẻ khiếp sợ thì người đã quay lại, ánh vàng lóe lên, hơn hai mươi nghìn hạt giống Long Tượng bộc phát ra ánh sáng trước giờ chưa từng có!
Linh lực bất kể tiêu hao phun ra ngoài, hóa thành tốc độ cực hạn giúp Tô Trạch rời xa nơi này!
Không chỉ như vậy.
Trong khoảnh khắc, tu vi còn thừa đang nhanh chóng tiêu hao.
Răng rắc răng rắc!
Tiếng vỡ trong trẻo vang lên.
Từng hạt giống Long Tượng vỡ nứt kích hoạt, năng lượng tinh khiết xuất hiện, căn bản không kịp tiến vào trong đan điền đã lập tức bị điều động, chuyển hóa thành tốc độ nhanh nhất.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã có hơn một nghìn hạt giống Long Tượng được kích hoạt!
Trong tay Tô Trạch xuất hiện các loại bảo vật bảo vệ tính mạng.
Đồng thời trước mắt xuất hiện một tầng ánh sáng hơi mờ.
Hắn trực tiếp mở nhìn bảo vật trăm tỷ trở lên, chuẩn bị tìm ra một bảo vật tự bạo.
Một vị Địa Tiên, còn là hoàn chỉnh.
Hơn nữa còn mang theo một tên còn trâu bò hơn.
Nếu bây giờ còn tiếc tu vi, vậy đúng là chết cũng không biết chết như thế nào!
Tô Trạch không để ý đến những thứ khác, chạy như điên về phía Đế quan.
Nhưng vào lúc này.
Trong biển sấm sét chói mắt dưới cổng lớn thanh đồng.
Một vệt sáng bay ra, thoáng cái kéo ra một đoạn.
Chính là Hoa Dung địa tiên!
Trên đỉnh đầu hắn, mây mù dày đặc, sấm sét cuồn cuộn.
Ầm ầm!
Sấm sét thô to như núi trút xuống dày đặc hệt như mưa rơi.
Hoa Dung nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt quét nhìn, thần niệm mênh mông lập tức phát hiện ra ánh vàng quen thuộc.
Sau trong đáy mắt hắn lóe ra tinh quang sáng chói!
“Là hắn!”
Hắn vươn tay ra, chỉ về phía Tô Trạch đang chạy trốn!
Uỳnh!
Trong nháy mắt.
Bên cạnh cổng lớn thanh đồng, biển sấm to lớn di chuyển!
Hoa Vân Phi không để ý đến Hoa Dung, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng, nhìn chằm chằm vào ánh vàng kia!
…
Tất cả mọi chuyện, gần như xảy ra đồng thời.
Từ lúc Hoa Vân Phi mở ngọc đỉnh ra, lấy lại tu vi Kim Tiên, đến sấm sét đánh xuống, rồi đến khi Hoa Dung tìm được Tô Trạch.
Thời gian cũng chỉ trong chớp mắt, gần như đồng thời xảy ra!
Tô Trạch cũng mới chỉ quay người bắt đầu chạy trốn, Hoa Dung đã lập tức tìm được hắn rồi!
Mà lúc này, hắn cũng mới chỉ chạy được một đoạn ngắn mà thôi.
Đối với Kim Tiên thì một suy nghĩ là có thể đuổi kịp Tô Trạch!
Sắc mặt Thái Hư chân nhân thay đổi dữ dội, xuất hiện lo lắng trước giờ chưa từng có, khí tức toàn thân tăng vọt, muốn xông đến cứu viện.
Nhưng lúc này.
Hoa Vân Phi đã xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Trạch, trên mặt mang theo ý cười cực kỳ hưng phấn, trong mắt đều là vui mừng đắc chí!
Hai bàn tay to từ trên trời giáng xuống, chộp về phía Tô Trạch.
Một vầng sáng trắng êm dịu xuất hiện, bao phủ toàn bộ Tô Trạch.
Là Thăng Tiên đài!
Kịp thời xuất hiện, muốn cứu Tô Trạch.
Thế nhưng, chênh lệch của hai bên thật sự rất lớn.
Rầm!
Ánh sáng trắng nổ nát vụn, căn bản không cách nào ngăn cản bàn tay của một vị Kim Tiên!
Thời khắc nguy cấp vạn phần.
Uỳnh!
Dị biến lại xuất hiện!
Một khí tức còn mênh mông kinh khủng hơn Hoa Vân Phi đột nhiên xuất hiện!