Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 715 - Chương 715: Ngọc Đỉnh Ra Oai, Tô Trạch = Cơ Duyên Lớn

Chương 715: Ngọc đỉnh ra oai, Tô Trạch = cơ duyên lớn Chương 715: Ngọc đỉnh ra oai, Tô Trạch = cơ duyên lớn

Vù!

Hư không đang điên cuồng rung động.

Bịch bịch bịch!

Vô số ngôi sao lớn nổ nát vụn, hóa thành bột mịn.

Trời đất giống như bị sụp đổ, chấn động bao phủ khắp đất trời, Đế quan thành rộng lớn đang rung lắc kịch liệt, ngay cả tiên môn thanh đồng cao ngất cũng hơi rung động!

Mây đen mang theo sấm sét liên miên không biết bao nhiêu dặm xuất hiện, chớp điện thô to như núi lóe sáng, sức mạnh đủ để hủy diệt vùng đất trời này đang dần tích lũy.

Càng thêm kinh người là những Trật Tự Thần Liên nhiều màu rực rỡ xuất hiện, khí tức đại đạo đậm đặc đến cực hạn.

Trong đó mang theo thái độ thù địch sâu sắc, dường như cực kỳ bài xích khí tức mới xuất hiện kia!

Không chỉ như vậy.

Mây đen dày đặc đang chậm rãi cử động, chậm rãi ngưng tụ thành một gương mặt to lớn.

Đôi mắt trên gương mặt trợn tròn, trong ánh mắt do sấm sét tạo thành tràn đầy lửa giận ngút trời!

Nhìn chòng chọc vào một vị trí, nhìn chằm chằm bóng người nơi đó!

Uỳnh!

Sấm sét vạn trượng và vô số Trật Tự Thần Liên buông xuống đánh về phía bóng hình kia.

Không gian đang vặn vẹo, đang bài xích, muốn tiêu diệt bóng hình kia khỏi nơi này.

Rầm rầm!

Tiếng sắt thép va chạm vang lên lanh lảnh.

Trật Tự Thần Liên quấn quanh bóng hình kia.

Nhưng mà.

Dường như cũng không có tác dụng gì.

Trên người bóng hình dẫn đến dị tượng kinh thiên động địa lượn lờ tiên quang màu đỏ, giống như vạn pháp bất xâm, cứ thế mà chống lại sấm sét.

Trên người hắn có Trật Tự Thần Liên quấn quanh, phát ra tiếng vang xì xì, tiên quang màu đỏ lấp lánh, không ngừng bị thiêu đốt tiêu hao.

Nhưng mà.

Người đến từ bên ngoài này không ngó ngàng gì tới.

Trong ánh mắt chỉ có một mục tiêu!

Bàn tay to lớn của Hoa Vân Phi phủ xuống người Tô Trạch!

Là hắn!

Đồng tử Hòa Phong đột nhiên co rụt lại, lập tức nhận ra Tô Trạch chính là người vừa đánh với mình.

Trong chốc lát.

Vô số manh mối nối thành một chuỗi hiện ra trong đầu.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ cái gì, trong ánh mắt không khỏi lộ ra hối hận.

Sớm biết là hắn, vừa rồi mình đã sử dụng đạo quả bắt được hắn rồi!

Nhưng bây giờ cũng không phải quá muộn.

Mặc dù không biết Hoa Vân Phi giữ gìn đạo quả của mình như thế nào.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một tên Kim Tiên mà thôi.

Cho dù mình không thể khôi phục toàn bộ thực lực của Thái Ất Kim Tiên, đối phó với một tên Kim Tiên cũng là chuyện dễ làm!

Tiên quang màu đỏ trên người Hòa Phong tăng vọt, trong nháy mắt biến mất.

Nơi xa.

Sắc mặt Hoa Vân Phi thay đổi, không thể tin nổi quay đầu nhìn.

Thái Ất Kim Tiên!

Tại sao có thể có tồn tại bực này xuất hiện!

Đột nhiên.

Ánh sáng đỏ lóe lên.

Gay rồi!

Trong lòng Hoa Vân Phi đột nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm lớn lao.

Theo bản năng, hắn lấy ngọc đỉnh ra, dốc sức thúc giục.

Uỳnh!

Tiếng nổ vang dội xuất hiện.

Chấn động lan ra, bao phủ đất trời.

Tu sĩ hơi gần một chút thì cơ thể trực tiếp vỡ nát, nguyên thần tan rã, tử vong trong nháy mắt, ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.

Ở nơi rất xa.

Hoa Dung vừa chống lại bài xích đến từ đại đạo thiên địa phàm giới, vừa chăm chú nhìn chằm chằm tình huống phương xa.

Đôi mắt tựa như sao trời xuất hiện, ánh mắt xoay chuyển, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hỏa Thần cung vẫn khá là ra sức, trực tiếp phái một tên Thái Ất Kim Tiên đến!

Nếu không.

Chờ cha mình bắt được oắt con kia, e rằng tình huống của mình sẽ vô cùng thê thảm.

Hoặc là bị hắn tiện tay giết chết, hoặc là bị hắn vứt bỏ, ở lại nơi này chờ đại đạo phàm giới tiêu diệt, mà chính hắn thì chạy trốn đồng thời lợi dụng ngọc đỉnh ẩn náu.

Đến cuối cùng, vẫn là mình thua thiệt!

Lúc trước… mặc kệ đám người Hoàng Chí Siêu rời đi quả là đúng đắn!

Nếu bọn họ không rời Tiêu Dao môn, cường giả Tang Thần giáo cũng không bắt được bọn họ.

Tang Thần giáo không bắt được bọn họ, tất nhiên Hỏa Thần cung đứng sau sẽ không biết chuyện xảy ra ở Tiêu Dao môn.

Cuối cùng mình cũng cược thắng một lần rồi!

Bây giờ chính là lúc ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Mình tạm thời xem trước đã, tìm kiếm cơ hội, sau đó đánh cược một lần!

Ánh mắt Hoa Dung lạnh lẽo, trong lòng không ngừng phỏng đoán những tình huống có thể xuất hiện lát nữa.

“Cơ duyên bực này, há có thể cho Kim Tiên nho nhỏ như ngươi chấm mút!”

Vô số sấm sét đánh xuống, toàn thân Hòa Phong quấn đầy Trật Tự Thần Liên, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, nhìn Hoa Vân Phi bay rớt ra ngoài lạnh lùng nói.

Lúc nói chuyện, hắn không quên chuyện chính.

Bắt Tô Trạch!

Hắn đưa tay bắt lấy Tô Trạch ở phía dưới, trong ánh mắt tràn đầy lửa nóng.

Đạo quả Thái Ất đang nhanh chóng tiêu hao.

Nhưng cơ duyên lớn bày ngay trước mắt, gần trong gang tấc, vui sướng đã hòa tan bi kịch đạo quả tiêu tán.

Khóe miệng Hòa Phong chậm rãi nhếch lên, nụ cười mừng rỡ sắp lộ ra.

Đúng lúc này.

Vù!

Một lực hút to lớn xuất hiện, khiến hư không cũng bị bóp méo.

Bất ngờ không kịp đề phòng, cả người Hòa Phong lắc lư, tiên quang màu đỏ trên người hóa thành một dòng lũ màu đỏ bị hút đi.

Sau khi tiên quang suy yếu, Trật Tự Thần Liên lập tức thiêu cháy làn da của hắn!

Xì xì xì…

Tiếng vang rợn người xuất hiện.

Chỉ thoáng chốc.

Vô số vết thương dữ tợn xuất hiện trên người Hòa Phong, thậm chí xuất hiện trên cả nguyên thần!

Đồng thời, một tia sấm sét còn thô to hơn núi trực tiếp đánh xuống đỉnh đầu hắn, nổ ra hoa máu xinh đẹp!

Răng rắc răng rắc…

Tiếng xương sọ vỡ vụn truyền ra.

Hòa Phong lập tức bị thương nặng, nguyên thần bất ổn, nơi mi tâm vỡ nát, hồn quang bên trong lấp lóe, nguyên thần trong Nê Hoàn Cung rung chuyển, sắp bị lực hút kéo ra bên ngoài cơ thể!

Dưới tình huống này, một khi nguyên thần rời khỏi cơ thể, sẽ bị đại đạo thiên địa của phàm giới tiêu diệt trong nháy mắt!

Đến lúc đó, e rằng sẽ chết đến không thể chết hơn, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có!

Hòa Phong sợ hãi quá độ, rõ ràng không ngờ mình sẽ phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy.

Cơ duyên có lớn hơn nữa, cũng phải có mạng để hưởng thụ mới được.

Trước bước ngoặt nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment