Hắn chỉ có thể tạm thời từ bỏ Tô Trạch, vận chuyển tiên lực củng cố vết thương của mình, chống lại lực hút mạnh mẽ kia.
Dù sao sức mạnh của Thái Ất Kim Tiên vẫn rất to lớn.
Cho dù chỉ có thể phát huy bốn phần sức mạnh.
Hòa Phong vẫn lập tức củng cố vết thương, đồng thời bắt đầu ra sức chống lại lực hút kia, tránh cho mình bị kéo đi.
Cho đến lúc này, hắn mới rảnh rỗi nhìn xem là tình huống gì.
Lại nhìn thấy là Hoa Vân Phi.
Hắn đang thúc giục một ngọc đỉnh sứt mẻ, miệng đỉnh xoay về phía Hòa Phong.
Lực hút chính là từ trong ngọc đỉnh bộc phát ra!
Đó là vật gì!?
Trong lòng Hòa Phong chấn động, bị uy lực của bảo vật này làm cho chấn động sâu sắc.
Phải biết, mình chính là Thái Ất Kim Tiên, cho dù thực lực không đầy đủ nhưng vẫn là Thái Ất Kim Tiên, đối phó với một tên Kim Tiên, đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!
Nhưng bây giờ lại xuất hiện vấn đề.
Mình bị thương, suýt nữa lật thuyền trong mương.
Đáng chết!
Hòa Phong tức giận thầm mắng trong lòng, sau sau khi đến phàm giới, luôn gặp phải những chuyện vượt qua lẽ thường.
Lấy cơ duyên trước đã!
Hắn đột nhiên cúi đầu, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Tô Trạch, sâu trong đáy mắt chợt lóe tàn khốc.
Liều mạng!
Bị thương thì bị thương, dù sao chỉ cần bắt được thằng nhóc này, cơ duyên lớn tới tay, vết thương gì cũng có thể chấp nhận!
Trong lòng Hòa Phong quyết tâm, muốn liều mạng bị thương bắt lấy Tô Trạch.
Tô Trạch lại không chú ý nhiều đến chiến đấu của bọn họ.
Lúc này hắn đã bị trói buộc ở nguyên tại chỗ không thể nhúc nhích, sa vào tình cảnh nguy hiểm nhất.
Thậm chí còn nguy hiểm hơn ở Linh Hư động thiên lúc trước không biết bao nhiêu lần.
Dù sao khi đó chỉ là Hoa Dung địa tiên bị kẹt trong khe hở không gian.
Mà bây giờ… lại là một tên Kim Tiên, còn có một tên Thái Ất Kim Tiên!
Thực lực cả hai đều mạnh hơn Địa Tiên không biết bao nhiêu lần!
Tô Trạch tất nhiên rõ ràng điểm này, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nhưng càng là thời khắc nguy hiểm như vậy thì càng phải tỉnh táo mới được.
Bằng không, một khi đưa ra quyết định sai lầm, vậy sẽ gặp phải kết cục vạn kiếp bất phục.
Hệ thống thương thành xuất hiện trước mắt hắn, màn ánh sáng hơi mờ nhanh chóng lóe ra.
Từng món bảo vật giá trị trăm tỷ hiện lên.
Nhưng chậm chạp mãi vẫn không có đồ vật thích hợp nào xuất hiện.
Đồng thời cho dù lấy ra, đoán chừng cũng không có tác dụng gì với hai con người kia.
Mẹ nó!
Bây giờ Tô Trạch rất muốn hộc máu.
Đúng là xui xẻo!
Lần đầu đến chiến trường Đế quan lại gặp phải chuyện có thể ghi thẳng vào trong sử sách.
Ba tên cường giả của Địa Tiên giới tự chém đi đạo quả, bằng lòng bỏ qua vô số năm cực khổ tu luyện, cũng phải xông vào phàm giới gây sự với mình!
Hắn đúng là “may mắn”!
Từ xưa đến nay, trong toàn bộ thế giới Vạn Tộc không có người nào được hưởng đãi ngộ cấp bậc chí tôn này đâu nhỉ!?
Nói thật, ít nhiều gì cũng có thể ra ngoài khoác lác một trận.
Chỉ là, phải sống sót đã rồi hãy nói.
Trên trán Tô Trạch chảy ra mồ hôi lạnh, nhịp tim đập mạnh như sấm, đáy mắt lấp lánh ánh vàng, cố gắng tìm kiếm bảo vật có thể phá giải cục diện trước mắt.
Thăng Tiên đài đã xuất hiện, đài ngọc cao ba tầng lơ lửng trên đỉnh đầu Tô Trạch, tiên quang màu trắng dịu nhẹ bao phủ Tô Trạch.
Ông già khí linh nhìn thấy biểu cảm của Tô Trạch, đột nhiên cảm thấy như đã từng quen biết.
Lúc trước ở trên Thiên Ngoại Thiên trong Linh Hư động thiên, hình như Tô Trạch cũng có biểu cảm này.
Hắn… sẽ không phải lại chuẩn bị lấy ra một món bảo vật tự bạo gì đấy chứ!?
Nếu là như vậy…
Trong lòng ông già khí linh hơi rung động, vội vàng truyền âm cho Tô Trạch.
“Nếu như muốn dùng bảo vật, thật ra không cần quá lợi hại. Bây giờ bọn họ đấu đá lẫn nhau, lại thêm bài xích chống đối của đại đạo thiên địa, thật ra không thừa bao nhiêu sức lực đến đối phó ngươi! Vì vậy, giống như cái lần trước… không, hơi mạnh hơn chút là được rồi!”
Nghe nói như vậy, trong đáy mắt Tô Trạch lộ ra mừng rỡ.
Trước đó mình chìm vào tư duy sai lầm.
Sau khi được ông già khí linh nhắc nhở.
Chỉ thoáng chốc.
Tô Trạch chọn một món đạo binh Địa Tiên trị giá tu vi một trăm bốn mươi tỷ!
Khác với lần trước, Vô Chung thạch bàn trước đó là đạo binh Địa Tiên bản không hoàn chỉnh, còn bây giờ là đạo binh Địa Tiên bản hoàn chỉnh!
Tất nhiên uy lực tăng lên không ít.
Cùng lúc đó.
Ầm ầm!
Tiếng nổ vang lên.
Lại là một tia sấm sét đánh xuống người Hòa Phong.
Cơ thể của hắn run lên, thực lực trượt dốc mà mắt thường cũng có thể trông thấy!
Không thể kéo dài thêm nữa!
Hòa Phong biết rõ thời gian cấp bách.
Ngay sau đó.
Trên người hắn đột nhiên bốc cháy ngọn lửa đỏ rực, khí tức tăng vọt.
Rầm rầm rầm!
Sấm sét không ngừng đánh xuống, Trật Tự Thần Liên quấn chặt quanh cơ thể của hắn.
Phụt phụt!
Hòa Phong không để ý đến những thứ này, lựa chọn cứng rắn chống đỡ, dành ra một chút sức lực chộp xuống Tô Trạch bên dưới!
Vù!
Hư không rung động, đại đạo vang dội.
Một bàn tay lớn do tiên lực màu đỏ tạo thành xuất hiện, chộp về phía Tô Trạch, ánh sáng màu đỏ phủ xuống, ngay lúc sắp bắt được hắn vào trong lòng bàn tay!
“Không!”
Một tiếng lại một tiếng hét lớn vang lên.
Một tiếng trong đó đến từ Hoa Vân Phi, mà những tiếng khác là đến từ đám Đại Thừa Tán Tiên Thái Hư chân nhân.
Bọn họ lòng nóng như lửa đốt, liều mạng muốn xông tới cứu Tô Trạch.
Nhưng mà, chênh lệch giữa hai bên thật sự quá lớn.
Đại Thừa Tán Tiên và Kim Tiên, thậm chí Thái Ất Kim tiên, có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Lại càng không cần phải nói đến sấm sét hệt như mưa to trút xuống này, tùy tiện một tia sấm sét đánh xuống cũng có thể đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, căn bản không cách nào đến gần!
Sắc mặt Thái Hư chân nhân khó coi đến cực hạn.
Giờ phút này, với tư cách là tu sĩ có thực lực mạnh mẽ nhất phàm giới, hắn nhất định phải đưa ra quyết định.
“Để những đệ tử khác trở về.”
Cuối cùng, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn lựa chọn đưa những tu sĩ đệ tử phân tán khác trở về trong Đế quan trước.