Tử khí dường như rất có tác dụng đối với Hắc Đản.
Tô Trạch dường như có điều gì sợ hãi, nó ngược lại giống gặp được bảo bối, ngao một tiếng bèn xông tới.
Bịch!
Âm thanh trầm đục lại lần nữa xuất hiện.
Vỏ trứng của Hắc Đản run rẩy, hoa văn phức tạp phía phát ra ánh sáng nhạt, nuốt vào tử khí đang bay lượn bên trên!
Bóng dáng Tô Trạch thấp thoáng, theo sát ngay đằng sau Hắc Đản, mỗi giây mỗi phút đều không ngừng quan sát tình hình Hắc Đản.
Điều khiến hắn có phần yên tâm là, tử khí thực sự không có ảnh hưởng gì đối với Hắc Đản.
Thậm chí theo việc Hắc Đản hấp thu nhiều tử khí hơn, những tiếng kêu quái đản cũng trở nên to rõ hơn một chút..
Một người một trứng tiến nhanh về phía trước, hướng về phía lối vào của thôn xóm tan hoang đằng trước.
Thế nhưng.
Khi hai người vừa mới đi được nửa đường.
Đùng!
Một âm thanh giòn giã lọt vào tai Tô Trạch.
Ngẩng đầu lên, có ánh mắt sắc bén nhìn sang.
Trên cây khô bên cửa thôn, ngọc Sinh Tử Âm Dương không gió mà bay, run rẩy kịch liệt, hai viên ngọc thạch va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang.
Cùng lúc đó.
Màu đen bên trong ngọc thạch, có tia sáng màu đen sáng lên!
Trong nháy mắt.
Trong lòng Tô Trạch hiện lên một loại dự cảm không lành.
Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của hắn vẫn vô cùng chính xác.
Khoảnh khăc tiêp theo.
“Oang!”
Một tiếng nổ lớn xuất hiện.
Tử khí ngập trời đột nhiên tuôn ra từ viên ngọc thạch nhỏ!
Tử khí như thể che khuất bầu trời, không khí chết chóc thối rữa khiến cho người ta phải phát khiếp.
Tử khí trong chớp mắt ngưng tụ thành một cây trường thương, tia sáng lạnh lẽo chết chóc le lói trên mũi thương màu đen tuyền.
Vù!
Trường thương kéo theo xé gió chói tai, hung hăng đâm về phía Tô Trạch và Hắc Đản!
Nguy hiểm!
Rất nguy hiểm!
Cho dù thực lực Tô Trạch bây giờ vượt trội, có thể so với cường giả Hợp Đạo đỉnh phong.
Nhưng khi đối mặt trường thương màu đen kia, trong lòng vẫn cảm thấy nguy hiểm như trước.
Tử khí. . . Thật sự là quá nồng nặc!
Những lúc như vậy.
Tô Trạch đều muốn kéo lấy Hắc Đản tạm thời rút lui.
Tuy nhiên, giọng nói của Hắc Đản truyền đến tai hắn.
Trong mắt Tô Trạch hiện ra sự lo lắng.
Nhưng nhanh đã chuyển biến thành sự tin tưởng .
Tính cách của Hắc Đản hắn biết rõ, so với mình còn tiếc mệnh hơn, sống không biết đã bao nhiêu năm, ngay đến cả hệ thống cũng không thể xác định được cuối cùng nó là giống loài gì giống loài.
Thậm chí ngay cả chính Hắc Đản cũng không rõ.
Được bảo hộ dưới đủ loại ánh sáng thần bí.
Tô Trạch lựa chọn tin tưởng Hắc Đản.
“Choang!”
Tiếng va chạm của vàng và sắt vang lên làm rung chấn cả màng nhĩ! .
Đối mặt với tử khí trường thương kia, Hắc Đản không có hề do dự, ngang nhiên chắn ngang đường nó!
Xoẹt xẹt!
Những tia lửa chói mắt bắn tung tóe
Tử khí trường thương dường như không thể phá hủy cuối cùng cũng gặp phải thứ còn cứng hơn cả nó.
Trên vỏ trứng màu đen không hề xuất hiện chút vết tích nào
Mà tử khí trường thương bị vỏ trứng cứng rắn ngăn lại.
Thời gian, tựa như dừng lại.
Răng rắc răng rắc. . .
Tiếng vỡ vụn vang lên.
Bắt đầu từ mũi thương, từng vết nút nhỏ li ti xuất hiện, và lan ra toàn bộ thân thương với tốc độ nhanh như chớp!
“Bụp!”
Tử khí trường thương vỡ nát.
Hóa thành đặc như nước!
Hắc Đản không tiến lên phía trước thậm chí còn lùi lại, trực tiếp xông luồng tử khí đã ngưng kết thành chất lỏng.
“Thoải mái! Quá đã rồi!”
Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ nó .
Sợi dây căng thẳng trong lòng Tô Trạch cuối cùng cũng có thể kéo dãn ra, sự vui mừng cùng ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt.
Không thể ngờ được.
Hắc Đản bình thường trông có vẻ đần độn nhất, lại có một mặt dữ dội như vậy!
Chỉ là âm thanh khác thường đi một tí. . .
Tử khí đang lăn lộn, giống như có ý thức bao phủ quanh Hắc Đản.
Trong đó có một bộ phận tử khí, cảm nhận được Tô Trạch ở bên cạnh, một bộ phận mở rộng ra muốn bao trùm cả Tô Trạch.
Sau khi Hắc Đản nhận ra, gầm to một tiếng, sức mạnh thôn tính khổng lồ bộc phát, giam cầm hết toàn bộ tử khí xung quanh người làm cho chúngkhông thể mảy may di chuyển.
Rất nhanh, tử khí nồng đậm đã bị Hắc Đản nuốt vào hết.
“Không đủ, còn chưa đủ.”
Hắc Đản tự lẩm bẩm một mình, phấn khích hơn bao giờ hết.
Nó không hiểu sao mình lại thích cái thứ này.
Nhưng khát vọng xuất phát từ sâu trong linh hồn này chắc chắn là không sai.
Tử khí, tác dụng đối với nó.
Có tác dụng rất lớn!
Có lẽ. . . Tử khí chính là cơ hội cho nó tự mình phá vỏ!
Không chỉ Tô Trạch, thực ra chính Hắc Đản cũng tự muốn biết mình là thứ vật gì.
Có khi nào vẫn là quả trứng không?
Có lẽ là không đâu.
Bản thể của hắn, nhất định phải thuộc loại loá mắt như mặt trời, chói chang vạn trượng, đẹp trai đến kinh thiên động địa, trâu bò tít mù khơi.
Hắc Đản có cảm giác, cảm giác mười phần mãnh liệt.
Mỗi ngày đều thấy mấy bọn tiểu Thanh càng ngày càng giỏi giang hơn, nếu nói không hâm mộ là nói dối.
Cả ngày đều nhìn chằm chằm vào cái xác rùa đen, thật sự là có hại cho hình ảnh của nó.
Bây giờ thời cơ đến.
Hắc Đản sao có thể không kích động, sao có thể không hưng phấn cơ chứ?
Thành công hay thất bại, đều do mỗi hành động ở đây quyết định!
Hắc Đản gầm to một tiếng, tốc độ tăng lên tới cực hạn, hướng thẳng đến cây khô phía trước!
Mục tiêu, nhắm thẳng vào ngọc Sinh Tử Âm Dương!
“Ngươi kiềm chế một chút!”
Mí mắt Tô Trạch giật giật, Hắc Đản bình thường cẩu thả nhất bắt đầu điên cuồng, đúng là không muốn sống nữa mà.
Nhỡ đâu tử khí vượt qua cực hạn, sợ là Hắc Đản sẽ trực tiếp biến thành trứng thối.
Trong mắt hắn lóe lên thứ ánh sáng màu vàng, đi theo sát đằng sau.
Hành vi của Hắc Đản dường như đã chọc giận ngọc Sinh Tử Âm Dương.
Càng nhiều tử khí phun ra ngoài, ngưng kết thành chất lỏng, hóa thành một dòng sông phun về phía Hắc Đản.
Hắc Đản không chút sợ hãi, đón trực diện.
Ào ào!
Tiếng nước róc rách.
Hắc Đản tựa như biến thành một cái lỗ đen, sức cắn kinh khủng xuất hiên, điên cuồng nuốt lấy dòng sông tử khí.
Dưới sự nuốt lấy đó, đúng là không có chút giọt tử khí xuất hiện trước mắt Tô.
“Tốt lắm.”
Tô Trạch không khỏi cảm thán.