Với lượng tử khí lớn như thế, cho dù là Đại Thừa Tán Tiên gặp được cũng phải từ từ cẩn thận.
Nhưng Hắc Đản đến bây giờ lại là không hề biến đổi chút nào, đường vân bên trên vỏ trứng bắt đầu trở nên sáng hơn.
Hắc Đản đang điên cuồng hấp thu tử khí.
Dòng tử khí kia đang rút ngắn lại.
Tô Trạch thấy vậy bèn bước tới.
Sau một lát.
Hắn với Hắc Đản đã đi tới cửa thôn rồi!
Trên cây khô trước mắtk, ngọc Sinh Tử Âm Dương bắt đầu rung động kịch liệt, tử khí liên tục chảy từ đó ra.
Đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Hắc Đản nuốt chửng không còn một mảnh.
Những khó khăn lúc đầu, cho tới bây giờ, đã bắt đầu trở nên dễ dàng.
Tô Trạch từ đầu đến cuối đều không làm gì cả, chỉ là để Hắc Đản hấp thu tử khí, rồi dễ dàng đi tới phía trước mặt.
Nhìn một chút thôn xóm trước mặt.
Ánh mắt ô Trạch lóe lên, quay đầu nhìn về phía Hắc Đản.
Suy nghĩ một lát, hắn quyết định đợi Hắc Đản xong việc rồi mới đi vào.
Dù sao nơi này không một ai có thể đi vào.
Mà tử khí đối Hắc Đản có chỗ tốt, chi bằng cứ chờ đợi.
Nếu như Hắc Đản có thể biến đổi, thì đó cũng là một loại tăng trưởng cho thực lực của mình.
Tô Trạch nhìn Hắc Đản, trong mắt hiện lên sự kỳ vọng mạnh mẽ
Dường như Hắc Đản bị dính chặt vào phía trước mặt của ngọc Sinh Tử Âm Dương.
Một trứng một ngọc kết hợp chặt chẽ lại với nhau.
Tử khí tuôn ra liên tục từ bên trong ngọc thạch màu đen, lại bị Hắc Đản nuốt chửng sạch sẽ không chút kiêng dè.
Các đường vân bên trên vỏ trứng ngày càng rõ ràng hơn.
Ánh sáng xung quanh đường vân đang dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.
Tô Trạch đứng một bên, hồi hộp chờ đợi..
Nhưng mà.
Chính tại ngay lúc này.
“Đùng!”
Đột nhiên ngọc Sinh Tử Âm Dương hơi rung động.
Ngọc thạch hai màu đen trắng va chạm kịch liệt, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Tử khí trào ra liên tục, đột nhiên dừng lại trong chốc lát.
Sau đó.
Bạch quang chói mắt xuất hiện.
Tô Trạch nhướng mày, nhìn về phía ngọc thạch màu trắng trong suốt long lanh, cảm nhận được tinh khí bất tận ở trong đó.
“Bùm!”
Âm thanh bị bóp nghẹt xuất hiện.
Ánh sáng của ngọc thạch màu trắng bắn ra.
Sinh khí nồng đậm vô cùng từ trong đó tuôn ra.
Ngay lập tức.
Bụi cây rậm đã chết từ lâu lại tỏa ra sự sống một lần nữa!
Cành lá màu xanh mềm mại xuất hiện, những cành khô nứt nẻ đã lành lặn, lớp vỏ già rụng xuống, vỏ cây tràn trề sức sống đã xuất hiện.
Chỉ trong chốc lát, một cây đại thụ bừng bừng sức sống xuất hiện ở cổng thôn!
Không chỉ những cây đã héo ở cổng thôn.
Sinh khí mênh mông đó còn lan tràn, bao phủ phía sau sơn thôn đổ nát.
Khí tức mục nát bị quét sạch.
Toàn bộ sơn thôn hoàn toàn đổi mới, giống như bồng lai tiên cảnh.
Tô Trạch nhìn cảnh tượng xuất hiện trước mắt, con ngươi co lại.
Đột nhiên.
Giọng nói của Hắc Đản vang lên.
“Hết rồi?”
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Hắc Đản đang ghé vào phía trước hắc ngọc, vỏ trứng đập vào hắc ngọc, dáng vẻ này khiến hắn có hơi mất kiên nhẫn.
“Sao lại hết rồi?”
“Bị rút cạn rồi ư?”
“Không phải vậy chứ! Ta cảm thấy vẫn còn rất nhiều mới đúng! Sao lại chẳng còn nổi một giọt?”
“Thử lại lần nữa vậy, ta chỉ thiếu một chút nữa thôi. Thử lại lần nữa, cố lên nào!”
Hắc Đản nhìn mặt trước của hắc ngọc, luống cuống lầm bầm, rồi đập mạnh vào hắc ngọc.
Tuy nhiên.
Bất kể nó nói gì, hắc ngọc vẫn không hề có phản ứng nào cả.
Mà ngược lại, bạch ngọc ở một bên phun ra càng nhiều sinh khí hơn, bao trùm Hắc Đản và Tô Trạch.
“Đáng chết!”
Tô Trạch chú ý đến tình hình hiện tại, an ủi nói: “Không sao, trở về từ từ nghiên cứu, chắc chắn có thể lấy ra ngoài tử khí ở bên trong.”
Vừa nói, hắn vừa vươn tay cầm lấy ngọc Sinh Tử Âm Dương.
Những trọng bảo như thế này, nếu đã nhìn thấy chắc chắn không thể nào bỏ mặc không quan tâm.
Không mang đi, thì thật có lỗi với những công sức mà Hắc Đản đã bỏ ra.
Tô Trạch tay mắt nhanh nhẹn, vươn tay bắt lấy.
Khi đầu ngón tay của hắn sắp chạm được vào ngọc Sinh Tử Âm Dương.
Thì phía sau.
Trong sơn thôn sinh khí đã khôi phục, đột nhiên phát ra một luồng khí tức, khóa chặt Tô Trạch dưới tàng cây!
Đột ngột.
Một mối nguy sinh tử khủng khiếp hiện lên trong đầu Tô Trạch!
Cảm giác ớn lạnh xuất hiện từ phía sau lưng, lan ra toàn thân.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy trên trán Tô Trạch, hắn theo bản năng rút tay về.
Cảm giác về mối nguy cũng biến mất không thấy nữa.
Giống như chưa từng xảy ra tất cả những chuyện vừa rồi.
Sắc mặt của Tô Trạch nghiêm trọng. Hắn quay đầu nhìn về sơn thôn nhỏ, ánh mắt xa xăm, cố gắng nhìn cho thật rõ đồ vật trong sâu thẳm sơn thôn.
Đáng tiếc là.
Trong sơn thôn đã phục hồi sinh khí lại xuất hiện một lớp sương dày đặc, che phủ rất nhiều ngôi nhà trong đó, khiến cảnh tượng bên trong không thể nào nhìn rõ được.
Hạn chế đối với thần niệm khi đến nơi này càng lớn hơn một chút, chỉ có thể thăm dò những thứ trong phạm vi khoảng mười mét, không thể biết được tình hình bên trong sơn thôn.
Tô Trạch có một loại trực giác.
Không thể lấy đi ngọc Sinh Tử Âm Dương.
Lấy đi chắc chắn sẽ rước về xui xẻo.
Sau khi tu sĩ đạt đến một cảnh giới nhất định, trực giác luôn luôn rất chính xác.
Nhất là những thứ liên quan tới sống chết của bản thân, thì trực giác càng vô cùng chuẩn xác.
Không thể lấy!
Ít nhất là hiện giờ không thể lấy.
“Tiếc thật.”
Tô Trạch nhìn ngọc Sinh Tử Âm Dương phía trước mặt, thầm thở dài.
“Tạm thời để ngươi đợi ở đây một lát vậy.”
Hắn thì thầm một mình, sau đó nói với Hắc Đản: “Được rồi Hắc Đản, có được kha khá rồi, đều bị ngươi rút cạn. Chính sự quan trọng, đợi sau khi làm xong, chúng ta lại tìm cách lấy đi thứ đồ này.”
Hắc Đản lưu luyến gật đầu, quay trở về trong không gian ngự thú.
Tô Trạch không lãng phí thêm thời gian, quay người bước về phía cổng thôn của thôn Tàn Lão.
Mối nguy hiểm được dự đoán chưa từng xuất hiện.
Thôn Tàn Lão giống một sơn thôn nhỏ bình thường, ngoài việc vô cùng yên tĩnh ra, thì không có bất kỳ điểm đặc biệt nào.
Ánh mắt của Tô Trạch nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại ở trên sân nhỏ gần đó nhất.
Không có bản đồ, hắn cũng không biết nhà của vị tiền bối đó ở đâu.
Chỉ có thể tìm kiếm từng nhà một.